Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2689: Toàn bộ dị hoá 3

Tâm Ninh đã dị hoá thành sinh linh hắc ám.
“Tâm Ninh muội muội…”
Mấy người Độc Cô Ngọc Thanh kinh hô.
“Tâm Ninh tu luyện đạo Vô Biến, nếu như nàng không muốn, hắc ám không có cách nào dị hoá được nàng…”
Nam Phong lộ nụ cười sầu thảm nói:
“Nàng nói đúng, sư phụ đã đi theo hắc ám, chỉ cần có thể đi theo sư phụ, là hắc ám hay là quang minh thì có gì khác nhau chứ…”
Nàng cũng hấp thu bổn nguyên hắc ám, bị Lý Phàm hắc ám độ hoá rồi.
“Không nghĩ tới, ở kiếp này vẫn chỉ là một giấc mộng dài như cũ… Ha ha ha, một giấc chiêm bao, sư phụ đi theo hắc ám, giấc mộng dài này cũng nên đến hồi kết…”
Giang Ly dùng thơ văn để giãi bày nỗi buồn.
“Từng muốn một kiếp dẹp yên Hắc Ám Chi Khung, hôm nay lại dấn thân đi vào trong đó… Đây là thực trạng cuộc sống sao?”
Độc Cô Ngọc Thanh buồn bã muốn chết, hắn bẻ gãy bút Hoàng Thiên, sau đó nhắm chặt hai mắt lại.
“Đừng đánh… Hắc ám, lão tử thừa nhận ngươi thắng… Sau này không mọc lông đỏ nữa rồi, mọc lông đen thôi…”
Lâm Cửu Chính lắc đầu, bẻ gãy kiếm gỗ đào ở trên người.

Giờ khắc này, bọn họ đều từ bỏ lý tưởng, chí hướng trước đây.
Nếu như Lý Phàm vẫn còn ở đó, bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào để chiến đấu với hắc ám.
Nhưng hôm nay Lý Phàm đã trở thành một bộ phận của hắc ám.
Không quan trọng.
Cái gọi là dũng khí không quan trọng, cái gọi là kiên định không quan trọng, cho dù toàn bộ sinh linh trong thiên hạ này có chết đi…
Cũng không quan trọng.
Bởi vì sơn thôn nhỏ, tiểu viện, Lý Phàm…
Đây mới là tín ngưỡng của bọn họ, thứ mà bọn họ quên đi sống chết để bảo vệ.
Bây giờ cũng đã dị hoá…
Như vậy kiên trì còn có ý nghĩa gì?
Sống sót thì có ý nghĩa gì?
Giờ khắc này, toàn bộ Nam Phong, Long Tử Hiên, Lục Nhượng, Độc Cô Ngọc Thanh, Thanh Trần, Giang Ly, Ngô Đại Đức, Cung Nhã, Tâm Ninh cũng đều đã bị dị hoá.
Bọn họ biến thành sinh linh hắc ám.
“Không đúng, bọn họ bị bản luật của ngươi dị hoá, không phải là bản luật vũ trụ…”
Lúc này Khiêu Đại Thần hắc ám bỗng nhiên nhíu mày.
Thế gian này, chí cao chính là bản luật vũ trụ.
Mà ở dưới vũ trụ, Tịch Giả, Lý Phàm là hai người duy nhất có tồn tại bản luật của bản thân.
Kể từ đó, những người này… Lý Phàm hắc ám chỉ bị quản chế, mà không phải thực sự trở thành nô bộc của vũ trụ.
“Bản luật của ta chính là bản luật vũ trụ.”
Lý Phàm hắc ám lạnh nhạt nói một câu:
“Ngươi có tin hay không, thậm chí ta có thể đại diện hắc ám giết chết ngươi?”
Khiêu Đại Thần nghe vậy, lúc này ngậm miệng không nói.
“Vậy thì đúng rồi, thiên hạ đệ nhất cũng không nói chuyện, ngươi chỉ là lão tam, cả ngày ba hoa cái gì? Có tác dụng sao?”
Lý Phàm hắc ám tuỳ ý lên tiếng nói.
“Gâu, ngươi… À không, chủ nhân, bổn nguyên hắc ám của ta đâu?”
Lúc này, hai mắt con chó đen lom dom nhìn về Lý Phàm hắc ám.
Lý Phàm hắc ám xoa mạnh đầu chó đen nói:
“Chó ngoan, ngươi chờ một chút đã, sau khi ngươi biến thành chó hắc ám thì sẽ chơi không vui nữa rồi…”
“Ừm, đi sang một bên đi, biểu diễn chó ngậm đĩa cho ta xem.”
Con chó đen nghe vậy, hai mắt chó trợn tròn, nhưng vẫn cúi đầu chạy sang bên cạnh ngậm đĩa.
Lúc này Lý Phàm hắc ám mới nhìn về phía mấy người Hoả Linh Nhi cười nói:
“Các ngươi cũng rời đi cùng với ta đi.”

Mà giờ khắc này, bên kia.
Trước bậc thang năm tháng, nam nhân trung niên mặc áo bào trắng kể tiếp chuyện xưa:
“Đối mặt với đại triều hắc ám, những người cùng nhau lên đường với vị Đại Đế kia cuối cùng đều biến thành sinh linh hắc ám.”
“Tên gọi của câu chuyện này là phản bội.”
“Tên gọi của câu chuyện này là phản bội.”
Lời nói của Tịch Giả cực kỳ bình tĩnh, thản nhiên, thế nhưng dường như ở trong mắt hắn ta lộ ra vẻ hồi ức, thế nhưng vẻ hồi ức này chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, không thể nhận ra được.
“Hắn nhìn bằng hữu ngày xưa đều biến thành sinh linh trong bóng tối, những bằng hữu cũ điên cuồng tấn công hắn…”
Tịch Giả mỉm cười nói:
“Đó là một cuộc chiến tàn khốc, nếu như không bỏ được tình bằng hữu thì phải chết.”
Vân Khê nói:
“Cho nên hắn đã giết hết tất cả bằng hữu của hắn sao?”
Tịch Giả đứng dậy nói:
“Chuyển sang nơi khác, sẽ nói cho ngươi biết kết thúc của câu chuyện này.”
Hắn ta vừa mới dứt lời, Vân Khê chợt phát hiện không gian xung quanh đã thay đổi, đã không còn ở trước thế giới hắc ám trong châu Khôi Vụ nữa.
Bây giờ nàng đứng ở một mảnh núi rừng rất gần với sơn thôn nhỏ, từ nơi này có thể nhìn thấy một ngọn núi rất cao ở phía xa, ngọn núi kia cao vút trên tầng mây, chân núi có biển sương mù nhân quả phập phồng, sườn núi có dòng sông dài năm tháng chảy xuôi.
Mà ở bên trên đỉnh núi có một gốc cây thông già héo chết, ở dưới tàng cây thông già có hai thiếu nữ đang chờ đợi.
“Tử Lăng, Bạch Thiển?”
Vân Khê ngạc nhiên lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận