Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2341: Tàn hồn cũng có nhiệt huyết

Trong nháy mắt khi con đường màu đen kia xuất hiện, sương mù xám ở xung quanh chủ động tránh ra, màu đen giống như đang xé rách màu xám mà xuất hiện.
Giờ khắc này ở đầu cùng của Cổ Lộ Cấm Kỵ, tất cả sinh linh bỗng nhiên đều có chung một loại cảm nhận, dường như không còn bất cứ một thứ gì tồn tại nữa, toàn bộ quy tắc, không gian, trật tự, sinh mệnh… Chỉ còn lại có vĩnh hằng hư vô.
Chỉ trong một giây lát, từ bên trong sương mù xám, con đường màu đen kia đã kéo dài đến toàn bộ Cổ Lộ xuất hiện ở trước mặt mấy người Nam Phong, Tử Lăng.
Giờ khắc này, tinh thần của mấy người Nam Phong, Tử Lăng bỗng nhiên trở nên hoảng hốt.
Bọn họ theo bản năng nhìn về phía con đường màu đen, ánh mắt hoàn toàn bị khoá lại.
Giờ khắc này con đường màu đen kia đang tái hiện lại hình ảnh của một thế giới khác.
Đó là bóng tối vô tận, ở bên trên con đường dài hẹp không trọn vẹn hiện đầy xương trắng của các cường giả mạnh mẽ nhất từ cổ chí kim, tất cả đều bị bóng tối nuốt chửng, hoá thành quỷ ảnh trong bóng đêm.
Có tiếng gào đau xót không cam lòng, có tiếng nức nở tuyệt vọng, máu cùng nước mắt đã tái hiện lại một sử thi đầy thất bại.
“Về phía trước… Về phía trước… Chúng ta còn chưa có tới đầu nguồn…”
“Chiến… Thượng đế ở đâu, Thượng Đế đã mất đi…”
“Đế Đình bị diệt, Thượng Đế đã từng nói đến viện binh… Vị kia đã từng tiến vào đầu nguồn mà lại bình an đi ra, hắn đang ở đâu…”
Có người đang kêu gọi, ở trong bóng tối có linh hồn đang hấp hối, dốc hết toàn lực để kêu gọi một cái tên không thể lắng nghe.
Khi cái tên kia vang lên, trong bóng tối xuất hiện một tia sáng nhàn nhạt, xé rách bóng tối.
Linh hồn hấp hối, những cường giả không cam lòng đều đang nhìn về phía đầu nguồn ở phía xa.
Dưới sự soi rọi của ánh sáng nhàn nhạt kia, rốt cuộc bọn họ cũng nhìn thấy được cảnh tượng ở đầu nguồn.
Ở bên trong bóng tối vô tận, lồng giam đen nhánh tràn đầy xiềng xích, bên trong lồng giam kinh khủng, đại đạo màu đen ngưng tụ thành một cái vương toạ vô thượng.
“Là hắn… Hắn ở đầu nguồn… Đã bị cắn nuốt…”
“Không ngay cả hắn cũng bị cắn nuốt rồi sao… Hắn đã từng bình an đi qua đầu nguồn, để cho thế nhân nhìn thấy được hy vọng… Hôm nay hắn cũng đã…”
“Thượng Đế sai rồi… Thượng Đế từng nói hắn là hy vọng… Nhưng hắn… Khiến người ta tuyệt vọng…”
Tiếng khóc rống anh liệt, chiến sĩ đã tuyệt vọng, trong nháy mắt, ánh sáng nhạt khiến cho mọi người dốc hết toàn lực, niệm tụng tên của vị kia hoàn toàn biết mất ở trong đêm tối.
Con đường âm u không một chút ánh sáng, nếu có chỉ là sự tuyệt vọng về tương lai.
Giờ khắc này trong lòng của mấy người Nam Phong, Tử Lăng đều có cảm giác.
“Đây cũng là cảnh tượng của đời trước hay sao…”
“Là sự thật sao… Nếu như không phải là sư phụ, ai có thể tạo ra được hình bóng hư ảo của hắn…”
“Quá khứ khiến cho người ta tuyệt vọng, hay là tương lai? Sư phụ đã từng trầm luân ở trong bóng tối sao…”
Bọn họ đều cảm nhận được, trong lúc nhất thời, kiếp trước và kiếp này giống như đan xen lẫn nhau.
Cũng là bước trên Cổ Lộ, cũng nhìn thấy được một cảnh tượng như thế.
“Không… Tại sao lại như vậy… Ta không sống nổi nữa…”
Ngô Đại Đức bỗng nhiên lớn tiếng gào lên:
“Chúng ta không còn hy vọng nữa rồi.”
Lục Nhượng cũng gào thét theo:
“Cần gì phải tái chiến, cần gì phải tái chiến… Mọi thứ đều là ngõ cụt.:
“Vị kia đã trở thành một bộ phận của bóng tối, chúng ta nên từ bỏ…”
Khuôn mặt của một đám đệ tử đều hiện lên vẻ tuyệt vọng, như cha chết mẹ chết, đạo tâm thoạt nhìn trở nên tan vỡ, phải nói là cực kỳ đau khổ.
“Đây là cái gì… Tồn tại ngọn nguồn lại có thể xuất hiện sao?”
Mà ở bên trong U Hư Chi Địa, một đám lão quỷ nhìn về phía con đường nhỏ màu đen, trong mắt đều mang theo vẻ kinh hãi.
Bọn họ cũng không nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong con đường màu đen kia, thế nhưng có thể cảm nhận được khí cơ kinh thiên phát ra từ con đường đó.
Tuyệt diệt tất cả.
Nhưng mà vào lúc này, ở bên trên con đường màu đen kia bỗng nhiên có một cái tay đen thui đánh về phía mấy người Nam Phong.
Lúc này ngay cả chín con lão quỷ ở bên trong U Hư Chi Địa cũng phải giật mình.
“Đầu nguồn bên kia vẫn luôn lo lắng một đạo thân cuối cùng, đang quan sát, muốn giết chết…”
“Chống đỡ nguyền rủa của đầu nguồn, không hề chết đi, trưởng thành kinh diễm như vậy, thế nhưng cuối cùng vẫn bị huỷ diệt hay sao…”
“Đây là một đạo thân cuối cùng, các vị, nếu như một đạo thân cuối cùng của bọn họ bị diệt… Thì thật sự không có niệm tưởng rồi, không có niệm tưởng rồi… Thật sự không có.”
Chín con lão quỷ đều đang lẩm bẩm, giọng nói có chút run rẩy.
“Chúng ta đã từng chiến đấu với đầu nguồn, thế nhưng hôm nay lại phải nhìn thấy một đạo thân cuối cùng của bọn họ chết trước mặt chúng ta hay sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận