Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2768 - Khương Tuyết trở về

Ngày hôm đó, thế gian chính thức tiến vào thời đại Ngũ Đạo, năm loại đạo đặt song song, toàn bộ tất cả mọi người đều phát hiện tu luyện dựa theo thứ tự Tiên, Thánh, Thần, Hỗn Độn, Cấm Kỵ là một con đường, nhưng đơn độc tu luyện bất kỳ một chủng đạo nào ở trong số đó cũng có thể đi tới được cảnh giới Vô Thượng.
Từng hệ thống tu luyện khác nhau đều lần lượt xuất hiện.
Đồng thời, ở bên trong dòng sông dài năm tháng, có một nữ tử váy trắng cuối cùng cũng quay trở về, nàng mặc váy trắng như tuyết, chấp chưởng Cây Thế Giới vốn đã biến mất trước kia.
Khương Tuyết quay trở về.
Ở trong trận đại chiến với châu Khôi Vụ trước kia, Khương Tuyết là người duy nhất không có bị Lý Phàm hắc ám dị hoá mà nhảy vào trong năm tháng mất đi, nàng cầm theo Cây Thế Giới, xây dựng lại những vũ trụ Tiên Đạo trước kia.
Nàng đã giúp Phàm giới hoàn thiện lịch sử, từ khởi điểm Tiên Đạo đến thế giới Cấm Kỵ cuối cùng đều đã được củng cố.
Nàng đi ra từ trong năm tháng ban đầu, kinh tài tuyệt diễm, khắp bầu trời có ánh sáng bay lượn, năm vũ trụ đều cùng nhau reo vang, giống như đang chào đón nàng.
Nhưng bây giờ ngoại trừ những thủ lĩnh như Hoả Linh Nhi thì đã không còn có một người nào biết được thân phận của nàng, toàn bộ chúng sinh đều đang quỳ lạy, nhưng lại không hề biết đến chiến công của nàng.
Khương Tuyết chỉ xuất hiện ở trước mắt người đời trong một cái chớp mắt, sau đó nàng cũng biến mất.
Theo lời của mấy người Hoả Linh Nhi, nàng biết được vị trí hiện tại của sơn thôn nhỏ, sau đó đi tới.
Một lúc sau.
Cuối cùng nàng cũng đã đi tới trước sơn thôn nhỏ.
Từ xa nhìn lại, sơn thôn nhỏ ở bên trong một mảnh rừng núi cực kỳ bình thường, hoàng hôn chiếu rọi, ánh mặt trời vàng chói chiếu xuống sơn thôn nhỏ, mơ hồ có khói bếp lượn lờ, trong thôn vang lên tiếng gà kêu chó sủa.
Đi ra từ dòng sông dài năm tháng, Khương Tuyết đã trải qua một khoảng thời gian rất dài, lúc này nàng nhìn thấy sơn thôn nhỏ, khoé miệng của nàng nở một nụ cười, dung nhan vốn dĩ tuyệt đẹp như băng tuyết lại xuất hiện thêm vẻ nhung nhớ hoài niệm.
Nàng chậm rãi đi vào sơn thôn nhỏ.
“Nhị đại gia?”
Tiến vào sơn thôn nhỏ, nàng liền nhìn thấy ở cổng thôn có một người đang nằm ở trên ghế, dường như đang phơi nắng.
Thế nhưng người ấy nghe thấy tiếng gọi của nàng liền quay đầu lại, cũng không phải Nhị đại gia.
“Lâm công tử?”
Khương Tuyết ngoài ý muốn.
Người nằm ở trên ghế của Nhị đại gia lại là Lâm Cửu Chính.
Hắn thoải mái nhàn nhã, trong tay cầm một cái quạt hương bồ, đang quạt gió cho chính mình.
Khi Lâm Cửu Chính nhìn thấy Khương Tuyết cũng hết sức mừng rỡ, trực tiếp nhảy xuống khỏi ghế nói:
“Khương Tuyết cô nương, cuối cùng ngươi cũng quay trở về.”
“Chó chết kia nói ngươi đã đi đến năm tháng mất đi, tu bổ quá khứ, không thể quay về ngay được…”
Lúc này hắn nói vọng vào trong thôn:
“Khương Tuyết cô nương đã trở về, chuẩn bị mở tiệc thôi.”
Hắn vui mừng phấn khởi quay đầu lại nói:
“Khương Tuyết cô nương, đi, ta dẫn ngươi quay về trong thôn.”
Không hiểu sao trong lòng Khương Tuyết cảm thấy ấm áp, tất cả vẫn như trước kia.
Sơn thôn nhỏ này vẫn luôn là kết cục, là bến cảng của nàng.
Theo lời nói của Lâm Cửu Chính, những người khác ở trong thôn cũng vui mừng.
Ở bên trên ruộng, Lục Nhượng đang điều khiển đại hắc ngưu cày ruộng, Thái Cổ Thần Ngưu cũng đứng ở bên cạnh, giống như Trương đại bá trước đây, lúc này dừng lại thu hồi nông cụ quay về nhà.
Ở bên trong một tiểu viện nào đó, Ngô Đại Đức đang cho heo ăn, lúc này nghe thấy tiếng mở tiệc, hắn liền nhìn về phía một con heo mập, con heo mập kia còn đang sung sướng ăn, bỗng nhiên giật mình một cái, hoảng sợ nhìn Ngô Đại Đức.

Về tới trước tiểu viện, tấm biển Vô Nhị Nhàn Đình vẫn ở chỗ cũ, bốn chữ trước sau như một không hề thay đổi.
“Vô Nhị Nhàn Đình.”
Khương Tuyết nói nhỏ, cho dù ngày hôm nay nàng đã tập hợp được đầy đủ các hệ thống tu luyện thất lạc Tiên, Thánh, Thần, Hỗn Độn, đột phá cảnh giới bản luật, thế nhưng khi đối mặt với bốn chữ này, nàng vẫn có một loại cảm giác giống như trước đây…
Sâu không lường được.
Đi vào bên trong tiểu viện, chỉ thấy mọi thứ ở bên trong tiểu viện đều ngay ngắn rõ ràng.
Nam Phong đang đánh đàn, Thiên Lang trắng rúc dưới váy của nàng, yên tĩnh nằm ngủ.
Tử Lăng đang vẽ tranh, nét vẽ của nàng sinh động, điểm ở bên trên tờ giấy Tuyên Thành, thế nhưng làm thế nào nàng cũng không thể vẽ ra được một bóng người.
Nàng đang thử vẽ Lý Phàm.
Nhưng chưa thành công.
Long Tử Hiên cầm cần câu cá, ở bên trong hồ nước, bóng dáng Côn Bằng cùng Chân Long thỉnh thoảng xuất hiện, tranh đấu cùng với hắn, tranh đoạt mồi câu.
Độc Cô Ngọc Thanh thì đang rèn sắt, hắn tìm được một quyển sách về luyện khí ở trong thư phòng của Lý Phàm, sau khi nghiên cứu kỹ càng thật lâu mới quyết định tự chế tạo cho mình một thanh kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận