Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2485: Đại trận Phần Trụ 2

“Nếu như ngọn đèn này thực sự từ ngọn lửa hắc ám biến thành ngọn lửa sương trắng, như vậy chứng tỏ bổn nguyên của những vị Cố Tổ thực sự đã bị thay đổi, đã không còn là tồn tại trong tưởng tượng của chúng ta nữa…”
“Nếu như thực sự là vậy, chuyện chúng ta phải làm… Chính là không tiếc bất cứ giá nào đi lấy những cây đèn khác, sau đó huỷ diệt, chỉ cần mười hai cây đèn không đồng thời sáng lên ngọn lửa sương trắng, như vậy sẽ không uy hiếp được hắc ám.”
“Nhưng ngộ nhỡ… Những Cố Tổ vẫn là Cố Tổ hắc ám thì sao?”
“Có thể trấn áp được những vị Cố Tổ cũng chỉ có một người nọ mà thôi, còn Khiêu Đại Thần muốn thay đổi bổn nguyên hắc ám của những Cố Tổ, ít có khả năng…”
“Chúng ta có thể đánh cược một lần, những vị Cố Tổ vẫn là Cố Tổ hắc ám, sau khi nhận được ngọn lửa hắc ám thì sẽ thức tỉnh…”
Trong giọng nói này rõ ràng lộ ra sự chờ mong lớn lao nói:
“Người nọ đã đến tình trạng không thể giết chết được, thậm chí chúng ta còn không dám động vào người ở bên cạnh hắn, cho dù chúng ta có tiêu diệt hết toàn bộ sinh mệnh ở trên thế gian, khiến cho tất cả quay về bản luật của vũ trụ thì hắn cũng sẽ nhảy ra khỏi con sông này, trở thành cá lọt lưới…”
“Nhưng nếu như những Cố Tổ thức tỉnh, đại trận Phần Trụ vẫn còn có hy vọng…”
“Hắn có thể chết đi.”
Nghe vậy một tồn tại khác cũng trm mặc thật lâu, mới nói nhỏ:
“Năm đó đại trận Phần Trụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả Cố Tổ đều đã bị hắn trấn áp, mang đi…”
“Hắn tranh đoạt trụ nguyên hắc ám, dùng bổn nguyên sương trắng của bản thân đồng thời luyện thành mười hai cái đèn Khởi Nguyên, chỉ cần đốt cháy một kỷ nguyên thì thế giới kia sẽ hoàn toàn trở thành Niết Bàn Sinh Mệnh…”
“Khiêu Đại Thần ra tay tắt cái đèn này đi… Hắn cũng sẽ xuất hiện một lần nữa…”
“Hắc ám chi khung vốn định là một mạch, thế giới kia bị diệt, những tiên dân châm lửa cũng đều chết đi… Nhưng hắn vẫn ra tay, may mà người mà hắn quan tâm nhất lại ở trong tay của chúng ta…”
“Chúng ta bất động, hắn quan tâm những người đó, tự phong bế mình, không màng thế sự, không đi đốt ngọn lửa sương trắng nữa… Đây chính là sự thăng bằng mỏng manh.”
“Nhưng sự tồn tại của hắn cuối cùng vẫn đối nghịch với bản luật của vũ trụ, nên trảm…”
“Đại trận Phần Trụ sẽ tiêu diệt hy vọng duy nhất của hắn… Thực sự đáng giá thử một lần.”
“Hiện tại thì mỏi mắt chờ mong… Nếu như đèn Khởi Nguyên bị Cố Tổ đoạt được, ngọn lửa hắc ám sẽ tiếp tục được đốt cháy, bổn nguyên hắc ám của Cố Tổ sẽ được kích hoạt, như vậy thì đại trận Phần Trụ sẽ có hy vọng rồi, mượn lực lượng của hắc ám chi khung để tiêu diệt một đạo thân cuối cùng của hắn.”
“Nếu như ngọn lửa hắc ám biến thành ngọn lửa sương trắng, đủ để chứng minh Khiêu Đại Thần thực sự đã động chân động tay, hắn biến Cố Tổ của chúng ta trở thành sinh linh sương trắng, hơn nữa còn muốn dùng sương trắng của những Cố Tổ thay thế người nọ đi tìm chết, đi đốt ngọn lửa sương trắng…”
“Dựa theo tính toán của Khiêu Đại Thần mà nói… Ta luôn cảm giác có một loại khả năng, dường như còn có tính toán nào đó lớn hơn nữa… Dù sao tên hố người kia vẫn luôn dùng phương thức này để hãm hại những Cố Tổ của chúng ta, rất bình thường…”
Tồn tại đã từng nói chuyện cùng với Hắc Linh trước đây mỉm cười nói:
“Không liên quan.”
“Cho dù là sự thực, Khiêu Đại Thần cũng chỉ ở tầng thứ nhất, mà chúng ta ở tầng thứ hai, phá vỡ kế sách của hắn rất đơn giản.”
Cánh cửa đen kịt lặng yên biến mất, giống như chưa hề xuất hiện ở đây.
Sơn thôn nhỏ.
Bên cạnh lửa trại, mọi người uống rượu do Lý Phàm ủ ra, âm thanh cười đùa cực kỳ náo nhiệt.
Mà vẻ mặt của Lý Phàm cũng rất khó hiểu mà nhìn Nhị đại gia.
Muốn uống say, còn muốn cắt cổ tay lấy máu?
“Nhị đại gia… Làm sao vậy, vì sao lại muốn tự hại mình?”
Hắn lên tiếng đặt câu hỏi.
Nhị đại gia nghe vậy liền nói:
“Không phải trước đây ta đã từng nói với ngươi sao, trước khi Khiêu Đại Thần rời đi đã từng dặn dò với ta, năm nay thời điểm vang lên tiếng sấm đầu tiên sẽ có người mang thứ gì đó đưa cho ta.”
“Hôm nay thực sự có một tiểu tử tặng ta cái đèn này… Khiêu Đại Thần nói để cho ta dùng máu làm dầu mỡ, thiêu đốt cây đèn này, đặt ở đầu giường, như vậy có thể thay đổi phong thuỷ ở trong thôn của chúng ta.”
Nói xong ông liền lấy ra Thanh Đồng Cổ Đăng do Ngao Vô Song mang đến.
Thanh Đồng Cổ Đăng loang lổ cổ xưa, lúc này đốt lên một loại lửa đen kịt nhưng lại khiến cho người ta không hề cảm nhận được bất kỳ một độ ấm nào cả.
Nhìn thấy chiếc đèn này, Độc Cô Ngọc Thanh ở bên cạnh không khỏi kinh ngạc nói:
“Chiếc đèn này… Không phải đã bị sư phụ vứt đi rồi hay sao?”
Hắn nhận ra đương nhiên chiếc đèn này chính là chiếc đèn mà hắn muốn đốt cháy ở bên trong dãy núi Hàn Thước trước đó, lại bị sư phụ vứt đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận