Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2293: Siêu Độ Giả 2

Cấm Chủ Luân Chuyển trình lên một số trận pháp đồ.
Sứ giả U Hư lạnh lạnh nhìn lướt qua rồi nói:
“Ngươi cũng biết nghi thức chưởng khống Luân Hồi, cần phải làm chuyện gì đầu tiên?”
Cấm Chủ Luân Chuyển lắc đầu.
Sứ giả U Hư nói:
“Bởi vì đạo Luân Chuyển chính là hình thức ban đầu của đạo Luân Hồi.”
“Khống chế toàn bộ nghi thức Luân Hồi chia làm bốn bộ phận Nhập Tử, Thưởng Phạt, Chuyển Sinh, Siêu Độ.”
“Mà đạo Luân Chuyển ẩn chứa bốn bức hình thức ban đầu, cần phải tìm được bốn người khác nhau chủ trì đại trận mới có khả năng hoàn thành nghi thức toàn diện.”
Đám quỷ kinh khủng ở bên trong U Hư Chi Địa đã thôi diễn nghi thức chưởng khống Luân Hồi.
Nhập Tử, Thưởng Phạt, Chuyển Sinh, Siêu Độ.
Thế nhưng rốt cuộc có thể thành công hay không thì còn cần phải kiểm chứng.
Mà đạo Luân Chuyển với tư cách là một bộ phận quan trọng nhất của đạo Luân Hồi, ẩn chứa hình thức ban đầu của nghi thức.
Chỉ cần dựa theo phương pháp này, Cấm Chủ Luân Chuyển hoàn toàn có đủ khả năng để chưởng khống đại ấn Luân Hồi ở trong tay của hắn ta, chuyện này cũng có ý nghĩa những người còn lại đồng thời có thể cử hành nghi thức, hoàn toàn khống chế Luân Hồi.
Đơn giản mà nói, sứ giả U Hư đến đây chính là muốn kiểm chứng thôi diễn ở bên trong U Hư Chi Địa…
“Bốn người như thế nào?”
Sứ giả U Hư nói:
“Nhập Tử Giả, tức là người đã vào Luân Hồi.”
“Thưởng Phạt Giả, chính là người đã tu luyện phương pháp Ngôn Linh.”
“Chuyển Sinh Giả, chính là người mang đời thứ hai.”
“Siêu Độ Giả, thì cần phải tìm được một người khoan dung từng thừa nhận luân hồi, siêu độ người chết…”
Cấm Chủ nghe vậy, đầu cũng không khỏi mờ mịt nói:
“Sứ giả, những người này… Khó tìm trong thiên hạ, phải đi nơi nào để tìm.”
Nhưng sứ giả U Hư cũng nói:
“Không cần phải lo lắng, bản sứ giả có thể đảm nhiệm Nhập Tử Giả.”
“Còn Thưởng Phạt Giả, Chuyển Sinh Giả, ngươi chỉ cần kích hoạt trận pháp, khí tức luân hồi tràn ngập, ở bên trong nhân quả tự nhiên sẽ xuất hiện người tương quan.”
“Khó khăn nhát là phải tìm được Siêu Độ Giả, có thể đảm nhiệm Siêu Độ Giả phải là người có đại từ bi, thậm chí bản thân còn cần phải đã từng tiếp xúc qua Luân Hồi, siêu độ người chết…”
Sứ giả U Hư nói:
“Siêu Độ Giả… Mới là người khó khăn nhất.”
Mà lúc này ở phía sau Cấm Chủ, đạo nhân đầu chó bỗng nhiên ho khan một tiếng nói;
“Không nghĩ tới, bản toạ xuất sơn chính là ứng với đại sự Luân Hồi…”
“Không diễn nữa, bản toạ chính là Siêu Độ Giả, đã từng tiếp xúc với Luân Hồi, càng đã từng siêu độ qua vô số sinh linh…”
Ở bên trong mắt chó tràn đầy cảm giác cao thủ cô độc, tri âm khó tìm, tiêu điều buồn bã.
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người của hắn.

Đồng thời.
Tổ Giới Sương Trắng.
“Võ Hoang Giới… Ở bên kia.”
Mấy người Nam Phong đã quay trở về.
Bọn họ đi về phía Võ Hoang Giới.
Tứ Vực Bát Hoang cũng đã dung hợp cùng với Chân Tổ Giới, tổ giới sương trắng tái hiện.
Lúc này bọn họ đang đi về hướng Võ Hoang Giới.
Bên ngoài sơn thôn nhỏ.
Rốt cuộc nhóm người Nam Phong, Tử Lăng, Vân Khê cũng quay về.
“Đi, quay về thôn thôi.”
Bọn họ vui mừng quay trở lại thôn, đám nam đệ tử Ngô Đại Đức, Giang Ly, Thanh Trần, Lục nhượng kéo đủ loại con mồi.

Bên trong sơn thôn nhỏ.
Lúc ánh mặt trời vừa mới lên cao, Nguyên Tiêu qua đi, ánh nắng đầu xuân chiếu rọi sơn thôn nhỏ.
Ven đường, trong viện của Nhị đại gia, Lý Phàm ôm Tiểu Bạch ở trong lòng, ngồi đối diện với Nhị đại gia, bên trên bàn đá còn bày một bàn cờ.
Cờ vua!
“Tiểu Lý, ngươi đánh như thế không sợ tướng soái gặp mặt nhau hay sao? Một khi gặp mặt, thì cho dù ngươi có giấu mấy cái tay cũng có thể sẽ trở nên vô dụng đó…”
Nhị đại gia nhìn bàn cờ, không nhịn được cười một tiếng nói:
“Quân cờ của ngươi có lẽ rất hiểm, rất đẹp, thế nhưng lại bị ta khống chế, một khi đánh ra, cho dù có thể lấy được một quân cờ của ta, thế nhưng cuối cùng sẽ thua cả bàn cờ.”
Lý Phàm cầm chén trà trong tay, uống một ngụm nói:
“Đúng vậy.”
“Để tốt nhất, trước hết chúng ta đều không nên đối diện với nhau là được.”
Nói xong, hắn di chuyển quân cờ, quân xe trực tiếp lướt qua ranh giới Sở Hán, uy hiếp ranh giới của Nhị đại gia.
Nhị đại gia nói:
“Xe của ngươi cũng không giấu được ngươi lâu lắm đâu…”
Hai người chơi cờ, Bạch Tiểu Tình thì lại nằm ngủ ở trong lòng của Lý Phàm, vừa tỉnh ngủ, nhân lúc Lý Phàm chơi cờ, liếm liếm chén trà ở trong tay của Lý Phàm, cảm giác trà của Nhị đại gia kém hơn một chút so với tiểu viện, meo meo kêu một tiếng, cọ vào tay của Lý Phàm.
Ở bên đường, chỉ thấy Minh Thiên Bắc dẫn theo một đám bệnh nhân tâm thần đang tiện đường thu nhặt rác rưởi đi tới.
“Bái kiến Lý tiền bối, Nhị đại gia.”
Minh Thiên Bắc đi vào trong viện của Nhị đại gia, cung kính thi lễ một cái nói:
“Nhị đại gia, ta dẫn người đến thu dọn rác rưởi của ngài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận