Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2509: Mây U Châu di chuyển 2

“Khoan đã.”
Lão Quy thấy thế vội vàng ngăn cản Yêu Bằng nói:
“Không đúng… Thuật Côn Bằng của nàng ta… Không giống như bình thường…”
“Nàng ta có tổ huyết Côn Bằng.”
Lúc này trong mắt của Yêu Bằng cũng vô cùng rung động, lão chính là Yêu Bằng, có quan hệ gần với Côn Bằng ở trong truyền thuyết, tất nhiên có thể nhìn ra được…
Thuật Côn Bằng của Thuỷ Thanh Linh giống như là bẩm sinh.
Đấy là sử dụng huyết mạch Côn Bằng làm căn cơ.
“Ngươi… Rốt cuộc là người nào?”
Bọn họ đều nhìn về phía Thuỷ Thanh Linh.
Thuỷ Thanh Linh nghe vậy cũng nhìn thoáng qua Độc Cô Ngọc Thanh, dò hỏi.
Độc Cô Ngọc Thanh thản nhiên gật đầu.
Hắn vẫn luôn quan sát, trong tình huống hai người này không biết thân phận của Thuỷ Thanh Linh mà muốn hạ sát thủ, ngược lại chứng minh có lẽ bọn họ không cùng một đường với Đế Đình Thuỷ Đạo.
Thuỷ Thanh Linh liền nói ngay:
“Ta tên Thuỷ Thanh Linh.”
“Di dân Côn Bằng.”
Đại Yêu Bằng cùng Lão Ô Quy nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau, không ngờ thân thể già nua của bọn họ lại có chút run rẩy.
Sau đó hai người bỗng nhiên cùng nhau quỳ xuống!
“Bộ tộc Yêu Bằng, Bằng Thiên Chung bái kiến cô nương.”
“Bộ tộc Đà Quy, Quy Mạn Mạn bái kiến cô nương.”
Trong nháy mắt, hai đại yêu vương lại có thể trực tiếp hành đại lễ đối với Thuỷ Thanh Linh.
Điều này không khỏi khiến cho Thuỷ Thanh Linh ngơ ngẩn, hai người này… Không phải lúc nãy còn muốn ra tay đối với nàng hay sao?
Hiện tại lại có thể…
“Hai vị tiền bối, hai người…”
Thuỷ Thanh Linh nghi hoặc lên tiếng.
Mà vẻ mặt của Yêu Bằng Vương Bằng Thiên Chung cực kỳ kích động nói:
“Tổ tiên của chúng ta đều được Côn Bằng che chở… Lúc này đến đây không phải bởi vì muốn gia nhập vào Đế Đình Thuỷ Đạo mà là cứu những tiên dân bị Thuỷ Đế bắt đi năm xưa.”
“Nhưng chưa từng nghĩ lại gặp được cô nương ở nơi này…”
Quy Mạn Mạn lại nói tiếp:
“Thanh Linh cô nương, ngươi… Không phải ngươi đã khôi phục lại huyết mạch tiên dân rồi chứ?”
Dựa theo suy đoán của bọn họ, sau khi Thuỷ Đế bắt đi những tiên dân còn sót lại, tất nhiên sẽ hết sức áp bách những tiên dân đó.
Mà sau đó bên trong Đế Đình Thuỷ Đạo dần dần nắm giữ thuật Côn Bằng, cũng chứng minh suy nghĩ của bọn họ.
Dù sao muốn có được thuật Côn Bằng, Thuỷ Đế chỉ có thể… Lấy được từ trong xương của những tiên dân.
Kể từ đó, huyết mạch Côn Bằng của những tiên dân sẽ không ngừng bị phai nhạt, thậm chí cuối cùng biến thành con người.
Nhưng hiện tại xem ra, huyết mạch của Thuỷ Thanh Linh… Cực kỳ nồng nặc, thậm chí đã gần như đạt được đến trạng thái của tiên dân chân chính rồi.
Chuyện này phi thường đáng sợ.
Thuỷ Thanh Linh nói:
“... Một ít kỳ ngộ.”
Nàng không có nói ra chuyện Côn Bằng đang tồn tại, dù sao rốt cuộc vẫn còn không biết hai đại yêu này suy nghĩ như thế nào.
“Thanh Linh cô nương, vì sao ngươi lại ở nơi này?”
Bằng Thiên Chung tiếp tục lên tiếng.
Thuỷ Thanh Linh thở dài, lúc này kể lại trước sau một lần, chẳng qua giấu đi tất cả mọi chuyện có liên quan đến sơn thôn nhỏ.
“Cái gì? Thuỷ Đế lại có thể độc ác như thế, không chỉ nấu xương của tiên dân, cướp đoạt bảo thuật của tiên dân, mà lại còn lừa gạt tiên dân, khiến cho tiên dân coi nàng ta như tín ngưỡng, ân nhân?”
Bằng Thiên Chung lửa giận ngút trời, nắm chặt bàn tay.
“Thương cảm, thương cảm.”
Quy Mạn Mạn cũng nhịn không được lên tiếng nói: “Nếu như không phải Thanh Linh cô nương ngoài ý muốn khôi phục lại huyết mạch Côn Bằng, e rằng tiên dân thực sự bị nàng ta lừa gạt đến chết rồi.”
Nói xong Quy Mạn Mạn lại an ủi Thuỷ Thanh Linh nói:
“Thuỷ cô nương, ngươi yên tâm, lần này chúng ta tới đây chính là vì muốn cứu ra một ít huyết mạch tiên dân.”
“Ngươi cũng không đơn độc chiến đấu.”
Thuỷ Thanh Linh cảm nhận được sự kiên định trong lời nói của hai người, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, trên vùng đất U Châu này đúng là vẫn có một số người nhớ đến Côn Bằng…
“Đúng vậy, chúng ta đã mời rất nhiều lão hữu, Côn Ngạc Vương, Kim Bằng Vương, Thiên Điêu Vương, Giao Long Vương, nhiều người nhiều sức mạnh, cho dù không phải là đối thủ của Đế Đình Thuỷ Đạo thì ít nhất cũng có thể cứu được một số người.”
Bằng Thiên Chung cũng lên tiếng nói: “Bọn họ cũng đã đến hồ Khốn Long, chúng ta đang liên hệ với Nhị đệ Kim Bằng Vương của ta, để cho bọn họ chuẩn bị cho tốt.”
Thuỷ Thanh Linh nghe vậy trong lòng cũng không khỏi cảm thấy phấn khởi.
“Vị này chính là?”
Đồng thời bọn họ nhìn về phía Độc Cô Ngọc Thanh khẽ nghi hoặc một chút.
Thuỷ Thanh Linh nói:
“Vị này chính là Độc Cô công tử, hắn là một vị tán tu, ta còn có thể sống sót được cũng bởi vì chịu ân lớn của công tử.”
Nghe vậy hai vị đại yêu vương cũng có chút kính lễ đối với Độc Cô Ngọc Thanh.
Lúc này đoàn người liền xuất phát.
Sau khi đi được không bao lâu, bỗng nhiên mặt nước sông chấn động, có mấy cột nước cao đến mấy trăm mét bắn lên, dường như ở trong đó có hình bóng giao long cường đại ngang dọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận