Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2646: Đại hoạ xảy ra

“Sư đệ, như thế nào rồi?”
Ám Giả mong đợi đặt câu hỏi.
“Sư huynh… Thoạt nhìn ngươi thật là ngon…”
Mặc Giả vô ý thức nói một câu, nhưng ngay sau đó vội vàng chuyển lời nói: “Sư huynh, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”
Ám Giả trầm giọng nói:
“Chờ.”
“Những con kiến hôi kia Sáng Thế thành công chính là cung cấp tọa độ cho thế giới hắc ám của vị mang điểm cuối của vạn đạo phủ xuống… Chờ đến khi thế giới hắc ám kia phủ xuống thế giới Cấm Kỵ…”
“Đến lúc đó, tất nhiên sẽ có một trận đại chiến, thế giới hắc ám của vị mang điểm cuối của vạn đạo sẽ dễ dàng thay Hắc Ám Chi Khung chúng ta để quan sát người nọ một chút, xem cảnh giới dã rơi xuống hay chưa?”

Đúng lúc này, sơn thôn nhỏ.
Trong tiểu viện, cuối cùng Lý Phàm cũng đã vẽ xong tờ lịch treo tường thứ ba.
Tờ lịch treo tường Đạo Thần.
“Đây… Thực sự giống y như đúc tờ lịch năm đó…”
Nhị đại gia cùng với Trương đại bá đều giật mình lên tiếng.

“Hai vị yên tâm, trong thôn sẽ không xảy ra chuyện gì…”
Lý Phàm mở miệng cười.
Nhị đại gia cùng Trương đại bá thấy vậy cũng đều có chút yên tâm hơn, năm đó Khiêu Đại Thần từng nói nếu như sau khi tờ lịch treo tường Cấm Kỵ cũng bị hư hại thì toàn bộ thế giới sẽ xong đời, nhưng mà bây giờ nếu như tờ lịch treo tường Cấm Kỵ không có biến mất, mà ngay cả tờ lịch Tiên Thánh Thần cũng xuất hiện…
Nên vấn đề không còn lớn nữa.
“Sư phụ chúng ta đã quay trở về rồi.”
Lúc này ở bên ngoài tiểu viện, giọng của Ngô Đại Đức vang lên.
“Vào đi.”
Lý Phàm lên tiếng, nhóm người Ngô Đại Đức đẩy cửa đi vào, cùng quay trở về với bọn họ còn có Tử Lăng và Lâm Cửu Chính.
“Các ngươi đã trở về rồi.”
Lý Phàm nhìn hai người không khỏi có chút mừng rỡ.
“Sư phụ.”
Tử Lăng cùng với Lâm Cửu Chính đều kích động tiến lên hành lễ: “Bái kiến sư phụ.”
“Sư phụ chúng ta nhớ người quá.”
Trong giọng nói của Tử Lăng mơ hồ có chút nghẹn ngào, hôm nay được quay trở lại sơn thôn nhỏ, gặp lại sư phụ, nàng không thể kiềm nén được nỗi nhớ.
“Khóc cái gì, không phải đã quay trở về rồi sao? Sau này cũng không đi nữa.”
Lý Phàm nhẹ nhàng an ủi.
Tử Lăng gật đầu nói: “Đệ tử sẽ không bao giờ rời khỏi sư phụ một lần nào nữa… Sư phụ người cũng sẽ không rời bỏ chúng ta có đúng không?”
Trong mắt của nàng hiện lên vẻ lo lắng.
Không có cách nào đi con đường Tinh Hoả Liệu Nguyên nữa, sư phụ sẽ dùng biện pháp gì để đối phó với hắc ám?
“Sẽ không đâu.”
Lý Phàm nhẹ giọng lên tiếng.
“Đúng rồi sư phụ.”
Lâm Cửu Chính lại nói: “Chúng ta đã tìm được hai cây đèn này, đều xảy ra vấn đề…”
Lúc này hắn lấy hai cây đèn Khởi Nguyên ra.
Lý Phàm thấy thế vội vàng muốn ngăn cản, thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi…
Nhị đại gia cùng với Trương đại bá còn ở nơi này.
Xong con bê, như vậy sẽ bại lộ mất…
Quả nhiên Nhị đại gia cùng Trương đại bá nhìn thấy hai cái Thanh Đồng Cổ Đăng này đều buồn bực.
“Tiểu Lâm, ngươi lấy cây đèn này ở chỗ nào vậy?”
“Không đúng, Khiêu đại thần từng nói lão sẽ cho người mang đèn về thôn chúng ta, tại sao lại rơi vào trong tay của ngươi rồi?”
Bọn họ vừa đặt câu hỏi vừa nghi ngờ nhìn về phía Lý Phàm.
Lý Phàm giả vờ bình tĩnh, trên mặt cực kỳ nghiêm túc nói:
“Nhị đại gia, Trương đại bá, tiên đoán của Khiêu đại thần cũng không chính xác… Những cây đèn này chính là đồ cổ do đệ tử của ta tìm được từ bên ngoài mang về, không có quan hệ với lời tiên đoán của lão.”
“Chuyện này đủ để chứng minh tiên đoán của lão năm xưa đều chỉ là bịa chuyện, không đáng lưu ý.”
Nhị đại gia cùng với Trương đại bá nghe vậy cũng không khỏi gật đầu.
“Có đạo lý, năm đó lúc Khiêu đại thần rời khỏi tiểu Lý còn chưa có tới thôn đâu, mà tiểu Lý còn hơn Khiêu Đại Thần nhiều…”
Nhị đại gia lẩm bẩm.
Trương đại bá nói thẳng: “Đã như vậy cũng không cần quan tâm nữa, đúng lúc Tử Lăng nha đầu cùng với Tiểu Lâm đã quay trở về, ngày hôm nay là một ngày vui… Đại Đức đi, theo ta đi giết lợn, mở tiệc.”
Lúc này hắn đứng dậy.
Một đám đệ tử của Lý Phàm nghe vậy đều mừng rỡ.
“Giết lợn thôi.”
“Thật tốt quá.”
Bọn họ đều hoan hô.
“Giết một con lợn sao đủ ăn, để ta đi gọi Hạ đại gia giết thêm hai con dê, làm thêm một chút thịt gà, mở tiệc phải ra dáng chứ.”
Nhị đại gia cũng lên tiếng.
Lý Phàm nói: “Nhị đại gia, như vậy… Có phải có chút hơi lãng phí hay không?”
Đây cũng không phải là ngày lễ tết gì, tổ chức có hơi lớn…
“Lãng phí cái gì, nếu như tiên đoán của Khiêu đại thần là sự thật, như vậy sớm muộn gì mọi người cũng sẽ chết, làm sớm ăn đủ, nếu như tiên đoán là giả vậy thì càng phải chúc mừng, giết một chút gia cầm gia súc.”
Trong lòng của Trương đại bá cùng Nhị đại gia đều thông suốt.
Bọn họ vừa mới nói như vậy, Lý Phàm cũng không nói gì cười nói: “Tốt, vậy mở tiệc đi, tối nay không say không về.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận