Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2797 - Phiên ngoại 5: Quá khứ chết đi

Tất cả mọi người rung động.
Toàn bộ những đầu sỏ mạnh nhất trên thế gian đều hoàn toàn khôi phục lại trong ngày hôm nay, thể hiện ra thực lực cái thế siêu việt Vô Thượng.
Nhưng những đầu sỏ này đều đồng thời đi về Cấm Giới, muốn yết kiến một vị tồn tại.

Toàn bộ mọi người Mộ Thiên Ngưng, Hỏa Linh Nhi, Mộc Uyển Thanh, Võ Tiểu Côn, Dương Sơ, Trưởng Tôn Trường Thanh cũng đã tụ tập tới Khủng Thú Sơn Lâm của châu Khai Nguyên.
Sau khi thần thánh sống lại, toàn bộ nơi này cũng đang khôi phục, bên trong núi rừng có rất nhiều linh thú mạnh mẽ xuất hiện.
Nhưng bọn họ không hề đụng tới, trong nháy mắt đã đi tới nơi ở của sơn thôn nhỏ.
Bọn họ nhìn thấy được sơn thôn nhỏ quen thuộc.
“Sơn thôn nhỏ… Khôi phục!”
Mộ Thiên Ngưng kích động lên tiếng, sơn thôn nhỏ trước mắt này cùng với sơn thôn nhỏ khi nàng nhìn thấy lần đầu tiên… Giống nhau như đúc.
Khi đó nàng vẫn chỉ là thánh nữ Ly Hỏa Tông của Huyền Thiên Giới trong cõi âm mà thôi, để chống lại tà thần xâm lấn, nàng phải đến sơn thôn nhỏ này.
Tất cả vẫn như trước.
Toàn bộ nơi này đều khôi phục.
“Tất cả mọi chuyện chắc chắn đều bởi vì Lý tiền bối.”
Hỏa Linh Nhi chắc chắn mong đợi lên tiếng, có thể thay đổi toàn bộ thế giới, khiến cho Phàm Giới vốn đã quay trở về Phàm lại có thần thánh sống lại, chỉ có Lý tiền bối mới có thể làm được.
“Đi, chúng ta mau chóng đi vào yết kiến lão nhân gia ông ấy.”
Lúc này bọn họ đi về phía sơn thôn nhỏ.
“Hử? Không đúng!”
Thế nhưng lúc bọn họ đi về phía sơn thôn nhỏ lại phát hiện ra bản thân không có cách nào chạm vào sơn thôn nhỏ được.
“Xảy ra chuyện gì? Sơn thôn nhỏ đang ở trước mắt, vì sao chúng ta không thể nào chạm tới được?”
“Điều này sao có thể?”
Hỏa Linh Nhi, Mộ Thiên Ngưng đều giật mình.
Phải hiểu rằng, ngày hôm nay thần thánh đã sống lại, thực lực của bọn họ cũng đã được khôi phục, đạt đến bản luật, có thể nói là những người mạnh nhất trong thế gian này.
Cho dù là không gian, hay là dòng sông dài năm tháng đều không thể ngăn cản được bọn họ.
“Khoảng cách giữa sơn thôn nhỏ cùng với chúng ta không còn là không gian và thời gian, cũng không phải là âm và dương, cũng không phải là sống và chết.”
Lúc này một giọng nói hùng hồn vang lên, khói vàng nghi ngút, ở bên trong Luân Hồi vô tận có một người nam tử trung niên chắp tay mà tới, mái tóc dài của hắn tùy ý rối tung ở trên người, phía sau mơ hồ có một Thái Cực Đạo Đồ sáng rực, dường như có thể chở đầy toàn bộ mọi thứ trên thế gian.
“Hắc Bạch tiền bối.”
Mấy người Mộ Thiên Ngưng lên tiếng, người đến đương nhiên đó là chủ nhân của Luân Hồi, Hắc Bạch.
“Ta đã ở đây từ lâu, nhưng lại phát hiện không có cách nào chạm đến, cho dù đã dùng toàn bộ mọi đạo, diễn biến toàn bộ mọi pháp, thế nhưng dường như giữa chúng ta cùng với sơn thôn nhỏ có một Đê Bá vô hình, không thể vượt qua được.”
Hắc Bạch nhỏ giọng lên tiếng.
Nghe vậy tất cả mọi người đều giật mình.
“Đây có phải là ý tứ của Lý tiền bối hay không?”
Mộc Uyển Thanh lên tiếng nói:
“Lão nhân gia ông ấy quay trở về nhưng không muốn để ý tới thế gian này nữa, chỉ muốn cùng với mấy người Vân Khê tỷ tỷ vượt khỏi trần gian, cho nên cố ý bày ra một tấm lá chắn?”
Chuyện này rất có khả năng.
Thực lực của Hắc Bạch sâu không lường được, tuyệt đối có thể nói là một trong số những người khủng bố nhất hiện nay, ngay cả hắn cũng không chạm đến, e rằng cũng chỉ có Lý tiền bối tự mình ra tay.
“Không, không phải hắn.”
Lúc này một giọng nói già nua cũng vang lên, Khiêu Đại Thần đã tới.
Đi cùng với lão còn có Ngao Vô Song và Lục Thái Linh.
Bọn họ đều tới.
“Bái kiến Thần Vu tiền bối.”
Bên trong những năm tháng Phàm Giới diễn biến, mấy người Hỏa Linh Nhi cũng đều từng nhìn thấy Khiêu Đại Thần, đã biết được lai lịch của Khiêu Đại Thần.
“Thần Vu tiền bối, khoảng cách giữa chúng ta cùng với sơn thôn nhỏ không phải do Lý tiền bối thiết kế hay sao?”
Võ Tiểu Côn nghi ngờ lên tiếng.
Khiêu Đại Thần gật đầu, lão nhìn sơn thôn nhỏ, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp nói:
“Hắc Bạch nói rất đúng, đây không phải âm và dương, cũng không phải sống và chết… Giữa chúng ta cùng với sơn thôn nhỏ chính là ranh giới hư và thực.”
Hư và thực!
Vừa nói dứt lời, toàn bộ cường giả ở đây đều rơi vào trầm tư.
“Hư và thực? Sơn thôn nhỏ là thực, mà chúng ta chính là hư hay sao?”
Trên mặt của Dương Sơ lộ ra vẻ kinh hãi.
“Có lẽ sơn thôn nhỏ chưa từng tồn tại, là vô căn cứ, còn thế gian này mới là thực?”
Trưởng Tôn Trường Thanh lại suy nghĩ khác.
Sống hay chết, âm hay dương, trắng hay đen… Cuối cùng đều ở cùng một cấp bậc, thế nhưng hư và thực có ý nghĩa rằng giữa bọn họ cùng với sơn thôn nhỏ rất có khả năng có một bên là không tồn tại.
“Nơi này là hiện thế rồi, chúng ta từ quá khứ xa xôi, chúng ta đều bị đại triều thần thánh cuốn tới đây, nhưng mà đối với hiện thế, chúng ta đều là những sinh linh mất đi, không thể xuất hiện ở bên trong dòng sông dài năm tháng này nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận