Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2570: Mỹ nhân Đại Đức 2

Bọn hắn sẽ đi vào cuối cùng.
Bởi vì dựa theo quan sát của Thổ Đế cùng Kim Đế, càng về sau, hình như những người được sủng hạnh càng nhận được nhiều khí hắc ám từ các vị đại nhân hơn.
Sơn Hữu Dung tiến vào tẩm cung của Ngự Thiên.
“Ồ… Tốt…”
Ngự Thiên nhìn thấy Sơn Hữu Dung cũng cảm thấy ngoài ý muốn nói:
“Giới này lại có một tuyệt sắc như vậy.”
“Qua đây, quỳ xuống.”
Trong mắt của Sơn Hữu Dung tràn đầy khát vọng, vừa đi, váy ở trên người đã rơi xuống mặt đất, nàng ta khéo léo quỳ gối ở trước mặt của Ngự Thiên, sau đó…
Khi đang hăng say vận động, Ngự Thiên cảm giác bản thân dường như đã đi tới đỉnh say mê, nhìn thấy đạo thánh hiền rồi…
Hắn ta vô ý thức sờ sờ đầu của Sơn Hữu Dung, sau đó thưởng thức mà nhìn về phía khuôn mặt của nàng ta.
Sau đó…
Hắn ta lập tức ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn ta nhìn thấy…
Một khuôn mặt cực kỳ xấu xí, đầy mủ, giống như đang bị bệnh sởi vậy…
“DCM?”
Giờ khắc này, đệ nhất Đại Đế hắc ám Ngự Thiên trực tiếp bị doạ đến mức nhảy dựng lên, cả người lập tức trở nên mềm nhũn.
“A…”
Hắn ta cảm thấy cực kỳ khó chịu, hắn ta… Làm sao có thể bị…
“DCM, ngươi là thứ quái quỷ gì thế?”
Tâm tính của hắn ta cũng sụp đổ rồi, a a a a a…
Bản thân đã từng hưởng dụng vô số nữ nhân, không người nào là không phải mỹ nữ tuyệt thế? Nhưng mà bây giờ lại bị một con xuyên sơn giáp xấu xí như thế làm bẩn rồi.
Thật quá đáng.
Mà Sơn Hữu Dung cũng ngẩn ra, không phải nàng ta đang phục vụ rất tốt hay sao? Vì sao đại nhân lại đột nhiên như vậy?
Thế nhưng nàng ta cũng lập tức cảm giác được cái gì đó, vô ý thức lấy gương ra soi khuôn mặt của mình một chút.
“Không…”
Cả người nàng ta giống như bị sét đánh trúng, kinh khủng tới cực điểm, cả người run rẩy, tâm tính đều nổ tung, giống như nhìn thấy một thứ gì đó không thể tiếp nhận được vậy.
“Sao ta lại xấu xí như thế… Mặt của ta, mặt của ta.”
Nàng ta hét lên.
Không phải hoa Kỳ Huyễn sẽ khiến cho nàng ta biến thành đại mỹ nữ hay sao? Tại sao lại có thể như vậy…
“Tô Bạch Thiển… Tô Bạch Thiển, ngươi hại tai, ngươi thật là ác độc, ngươi thật là ác độc.”
Đáy lòng của nàng ta tràn đầy oán hận hét to, dường như muốn chết đi.
Nhất định là do Tô Bạch Thiển động tay động chân, nàng ta cực kỳ căm hận.
“Ngươi thứ xấu xí này có thể xứng sao?”
Ngự Thiên càng tức giận, trực tiếp bước lên một bước, nắm lấy đầu của Sơn Hữu Dung, đầu của Sơn Hữu Dung trực tiếp nổ tung.
Sơn Hữu Dung…
Chết.
“Ai dám trêu đùa bản Đế như thế.”
Sự tức giận của hắn ta còn chưa biến mất, hắn ta bước ra một bước đi ra khỏi Đế cung, ánh mắt nhìn quét qua toàn bộ núi Kim Đế.
Ngay sau đó hắn ta chợt nhìn thấy ở bên trên đỉnh núi Kim Đế trống tải lại có thể xuất hiện một biển hoa vô tận.
Giống như thế ngoại đào nguyên, giống như thần thổ cửu thiên, ngàn hoa rực rỡ.
Mà ở bên trong vô số biển hoa có một tuyệt thế giai nhân, dáng người mê hoặc, làn da mịn màng trắng nõn như mỡ đông, đôi mắt to giống như biết nói, thanh cao lạnh lùng, lại mờ mịt thoát tục.
Trong tay của tuyệt thế giai nhân còn cầm theo một nhành hoa giấy um tùm, nhu tình như nước.
Ngự Thiên theo bản năng nhìn đến mức ngây người.
“Không ngờ trên thế gian này vẫn còn có giai nhân như thế… Tuyệt sắc như thế, xinh đẹp như thế?”
Hắn ta lẩm bẩm nói:
“Nếu như có được, Mặc Đạo của ta tất thành.”
Hắn ta nhịn không được đi thẳng về phía giai nhân tuyệt thế kia nói:
“Mỹ nhân, ta tới rồi.”
Mà giờ khắc này.
Ở chính giữa ảo trận, Ngô Đại Đức cầm Dong Kim Tổ Thụ ở trong tay, cả người cũng đều có chút sợ hãi, DCM, tại sao ánh mắt của người này nhìn hắn lại có chút không đúng lắm?
Bên trong nội cung.
Thừa Hoan Hoan say mê không gì sánh được.
Sơn Lâm Phong thực sự là nam nhân đẹp trai nhất mà nàng ta từng nhìn thấy…
Cho nên nàng ta cực kỳ vui vẻ, cảm giác sinh mạng cũng đang vui mừng, dần dần đi tới cực lạc…
Nàng ta ôm lấy Sơn Lâm Phong.
Sau đó nàng ta bỗng nhiên cảm giác được ở trên mặt của Sơn Lâm Phong có thứ gì đó đang chảy xuống…
Nàng ta vừa nhìn…
Khuôn mặt của Sơn Lâm Phong lấm la lấm lét, đang chảy mủ.
“A…”
Trong thời khắc quan trọng này, nàng ta phát hiện bản thân lại đang làm cùng với một con quái vật xấu xí như vậy…
Cả người của Thừa Hoan Hoan đều buông lỏng, đánh mạnh một chưởng, Sơn Lâm Phong trực tiếp bắn ra ngoài, đập xuống dưới đất.
“Nữ Đế…”
Hắn ta gần như sắp chết đi rồi, nói:
“Vì sao…”
Thừa Hoan Hoan đứng lên, trên mặt đều là tức giận nói:
“Loại người kinh tởm như ngươi, nên trảm. Ngươi lại dám lừa gạt ta.”
Nghe vậy Sơn Lâm Phong ngẩn người, không phải hắn ta rất tuấn tú hay sao?
Hắn ta móc một cái gương nhìn thoáng qua…
“Không…”
Cả người của hắn ta run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận