Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2427: Côn Bằng Pháp

Nam nhân trung niên cưỡi Điện Giác Mã nhìn lướt qua Tằng Hựu Băng, nhíu mày, vung tay lên, ngay lập tức bắn ra một đạo hồ quang màu xanh nhạt, cả người của Tằng Hựu Băng đột nhiên được buông lỏng.
Nhận được tự do, hắn ta vội vàng chạy tới nói:
“Đại nhân, là bọn họ… Bọn họ lại muốn hại ta, bọn họ bất kính đối với lôi đình.”
Hắn ta hung tợn chỉ vào mọi người của Phạm gia.
Mà sắc mặt của nam nhân trung niên này cũng lạnh nhạt nhìn sang.
“Ồ? Đó là cái gì?”
Bỗng nhiên hắn ta nhìn thấy được lọ mật ở trong tay của Phạm Trường Thọ.
“Đưa ra đây.”
Hắn ta lạnh lùng lên tiếng.
Phạm Trường Thọ thấy thế cung kính nói:
“Mời đại nhân vui lòng nhận cho.”
Nói xong lão đưa mật tới.
“Mật này đến từ dãy núi Hàn Thước?”
Nam nhân trung niên ngửi một cái, nhất thời biến sắc.
Khí tức cấm kỵ đậm đà như vậy… Tuyệt đối chỉ có cấm địa Hàn Thước mới có thể sinh ra được.
“Các ngươi đi dãy núi Hàn Thước?”
Ánh mắt của hắn ta lập tức nhìn chằm chằm mấy người Phạm Trường Thọ.
Phạm Trường Thọ lộ ra vẻ mặt sợ hãi nói:
“Đại nhân… Ta… Ta già như vậy rồi, làm sao có thể đi được chứ… Là hai hậu nhân của ta đã đi đến, tìm bọn họ, tìm bọn họ… Chuyện này không liên quan đến ta đâu.”
Lão chỉ vào Phạm Dao Dao cùng Phạm Phách Minh.
Phạm Thanh Vân ngẩn người, hắn yếu ớt nhìn lão tổ, trong lòng tự nhủ, người… Bán người nhà một cách dứt khoát như vậy sao…
Phạm Dao Dao và Phạm Phách Minh cũng ngây người.
“Đại nhân, lúc nãy người của Phạm gia bọn họ âm mưu giết chết ta, hơn nữa còn bất kính với Lôi đình, nên bắt hết toàn bộ.”
Bên cạnh, Tằng Hựu Băng lên tiếng.
Nam nhân trung niên cũng nói:
“Câm miệng.”
“Ngươi có biết, hai người này… Chính là Thiên Mệnh Đạo Tử?”
Nghe vậy Tằng Hựu Băng lập tức giật mình.
Từ lúc nào mà Phạm Dao Dao cùng Phạm Phách Minh đã trở thành Thiên Mệnh Đạo Tử rồi?
Điều này sao có thể…
Nếu như hai người Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao có thể trở thành Thiên Mệnh Đạo Tử, như vậy Tằng gia bọn hắn còn có ưu thế gì nữa…
Trong lòng hắn ta sợ hãi.
Mà lúc này nam nhân trung niên cũng nhìn về phía Phạm Dao Dao cùng Phạm Phách Minh nói:
“Các ngươi đi đến dãy núi Hàn Thước, vì sao chúng ta ở bên ngoài dãy núi cũng không nhìn thấy hai người các ngươi?”
Phạm Phách Minh có chút lo lắng, nhưng vẫn kiên trì nói:
“Chúng ta… Đi con đường nhỏ ở dưới núi, cho nên đi nhanh hơn một chút.”
Bọn họ không dám tuỳ tiện nói ra chuyện có liên quan đến Lý Phàm.
Những chuyện đó quá mức cấm kỵ, nếu như truyền ra ngoài, toàn bộ thiên hạ đều phải rung động, hơn nữa sợ rằng có thể phá hỏng đại cục mà Lý tiền bối đang tính toán hắc ám.
“Đi đường nhỏ ở dưới núi?”
Hai mắt nam nhân trung niên như đao sắc, trong mắt rõ ràng là vẻ không tin.
Cái loại cấm địa này căn bản không tồn tại con đường nhỏ nào cả.
Hơn nữa những người khác đều phát điên rồi… Vì sao hai người này lại không có điên…
“Chỉ có hai người các ngươi?”
Phạm Phách Minh nói: “Đúng vậy…”
Nam nhân trung niên vẫn còn đang muốn truy hỏi, bỗng nhiên người trẻ tuổi cưỡi Bích Thuỷ Ngưu ở bên cạnh hắn ta mỉm cười, lên tiếng nói:
“Lôi Kiêu đại nhân, không cần truy hỏi nhiều.”
Nghe vậy nam nhân trung niên nhìn về phía hắn ta nói:
“Thuỷ Tĩnh công tử, ý của ngươi là…”
Ngay cả nhân vật xuất thân từ Lôi Đình như Lôi Kiêu cũng phải dùng lễ để đối đãi với người trẻ tuổi này…
Đối phương đến từ U Châu, Đế Đình Thuỷ Đạo.
Từ ý chỉ của Lôi Đế truyền xuống, mời U Châu tham dự thịnh hội lôi đạo lần này, Đế đình Thuỷ Đạo đã phái đến không ít nhân mã.
Thuỷ Tĩnh thản nhiên nhìn về phía Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao nói:
“Nếu như hai vị này đi ra từ dãy núi Hàn Thước, khẳng định chính là Thiên Mệnh Đạo Tử… Không cần truy hỏi quá nhiều.”
Lôi Kiêu nhíu mày, nhưng hắn ta cũng không nói gì nhiều nữa.
Thuỷ Đế chính là một vị Cổ Đế, đã đi được rất xa ở bên trên con đường Ký Sinh, cho dù Lôi Đế có đi theo con đường này thì cũng phải đi theo bước chân của Thuỷ Đế.
Cho nên đối với Đế Đình Thuỷ Đạo… Trong lòng bọn hắn vẫn mang theo ý tôn kính.
“Tuy nhiên ta thấy hai vị rất bất phàm, muốn luận bàn cùng với hai vị một chút, thế nào?”
Thuỷ Tĩnh bỗng nhiên nói với hai người Phạm Phách Minh cùng với Phạm Dao Dao.
Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao đều có chút do dự.
Bọn họ không thể xác định được suy nghĩ của người này.
“Nếu như vị công tử này đã nói vậy, hai người các ngươi liền thử xem đi.”
Mà vẻ mặt của Phạm Trường Thọ cũng trở nên nóng bỏng, có chút nịnh nọt nói:
“Hắn ta có thể chỉ điểm các ngươi là phúc mà Phạm gia chúng ta cầu cũng không cầu được.”
Lúc này Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao đều gật đầu.
Thuỷ Tĩnh thấy thế liền gật đầu nói:
“Hai vị… Mời tiếp chiêu.”
Vừa nói xong, thân ảnh của hắn ta bỗng nhiên biến mất tại chỗ.
Hắn ta đã xuất hiện ở trên bầu trời, dưới chân của hắn ta còn có Phù Dao cuồng loạn phóng lên cao.
.
Bạn cần đăng nhập để bình luận