Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2669: Học sinh giỏi nghiền ép

Nói xong, lúc này hắn ta bước về phía bậc thang.
Trên bậc thang thứ nhất có vô số tia sáng hội tụ thành một quyển sách.
Đây là bậc thang thứ nhất hiển hoá, chỉ có hiểu rõ nội dung ở trong quyển sách mới có khả năng bước trên bậc thang thứ nhất này được, quan sát bậc thang thứ hai.
Mặc Tri cẩn thận kiểm tra, hắn ta nhắm chặt hai mặt lại đang cảm nhận, đang thôi diễn, đang tiêu hoá.
Cuối cùng hắn ta mở mắt ra, trong khoảnh khắc này, ở giữa con ngươi của hắn ta lại chiếu rọi ra vô số hoa sen.
Đó là đại đạo diễn biến.
Trong nháy mắt quyển sách kia lại biến mất, hắn ta leo lên bậc thang thứ hai.
“Quả nhiên không tệ, quyển sách đầu tiên có liên quan đến trung tâm của đại đạo.”
Mặc Tri thì thào, càng thêm mong đợi đối với những quyển sách này.
Đồng thời hắn ta quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy lúc này tiểu cô nương Tâm Ninh kia đang đứng ở bậc thang thứ nhất, tò mò đánh giá bậc thang tri thức, cùng với tinh khung trí tuệ sáng chói kia, căn bản không có dáng vẻ như ngộ đạo.
“Chưa dứt sữa còn dám đi vào nơi này, thực sự lãng phí.”
Hắn ta lắc đầu, tiếp tục đi về phía bậc thang thứ hai.

Mà giờ khắc này, ở trên bậc thang thứ nhất.
Tâm Ninh tò mò nhìn về phía một trăm bậc thang cùng với Tinh Khung Trí Tuệ nối liền với một trăm cái bậc thang.
“Hình như… Đều rất đơn giản…”
Nàng lẩm bẩm một câu, sau đó nói:
“Trước hết đọc hết quyển sách mà đại ca ca đã cho ta đã.”
Lúc này nàng khéo léo ngồi ở trên bậc thang thứ nhất, căn bản không quan tâm đến cuốn sách đại đạo xuất hiện ở bên trên bậc thang kia, mà mở rương sách ra, lấy ra thư tịch nàng đã mang theo từ trong tiểu viện ra.
Còn nhiều quyển sách hay chưa đọc hết được đâu.
Nàng vui vẻ ngồi đọc sách.

Mà giờ khắc này.
Mặc Tri đã bước lên bậc thang thứ hai.
Quyển sách của bậc thang thứ hai cũng đã được chiếu rọi ra.
Lúc này, hắn ta hao tốn thời gian dài hơn, đủ hai canh giờ.
Bậc thang thứ ba, hắn ta ngồi nguyên một ngày.
Bậc thang thứ tư, hắn ta ngồi mất một tháng.
“Càng ngày càng tối nghĩa rồi, chỉ mới đến bậc thang thứ tư mà thôi, một số bộ vận tri thức ở bên trong đó lại có thể chạm tới cảnh giới Thiên Đế.”
Hắn ta lẩm bẩm nói: “Lẽ nào trăm cái bậc thang này thì có thể chạm đến chân ý của đại đạo Vô Thượng hay sao?”
Hắn ta càng ngày càng chờ mong, càng ngày càng kích động.
Trong lúc đang tiếp tục khởi hành, hắn ta quay đầu nhìn thoáng qua bậc thang ở phía dưới.
Chỉ thấy Tâm Ninh vẫn đang ngồi ở trước bậc thang thứ nhất như trước, nàng ngồi ở trên bậc thang, dùng bậc thang làm ghế dựa, dùng rương sách làm bàn, vẫn đang ngồi đọc sách của mình như cũ.
Mà quyển sách của bậc thang thứ nhất vẫn đang hiện ở bên cạnh nàng, chưa từng biến mất.
“Đợi nước đến chân rồi mới nhảy?”
Mặc Tri cười lạnh một tiếng.
Trong suy nghĩ của hắn ta, Tâm Ninh này không có cách nào phá giải được nội dung ở bên trong quyển sách đại đạo ở bậc thang thứ nhất, cho nên đợi đến lúc nước đến chân mới nhảy, tham khảo những quyển sách khác để tìm ra đáp án hay sao?
Hắn ta không khỏi lắc đầu, Vạn Đạo Chi Môn này cũng thật quá đáng, tại sao lại dẫn dụ một tiểu cô nương loại này đi vào…
Xem ra không cần quan tâm nhiều.
Hắn ta cũng không để ý đến Tâm Ninh nữa, sau đó tiếp tục leo lên bậc thang thứ năm.
Bậc thang thứ năm, hắn ta lĩnh ngộ nửa năm.
Hắn ta không ngừng ngộ đạo, khí tức của hắn ta cũng đang phát sinh biến hoá, từ cảnh giới Đại Đế càng ngày càng trở nên hoà hợp, trọn vẹn.
Bậc thang thứ sáu, hắn ta trực tiếp ngồi trong vòng ba năm.
Bậc thang thứ bảy, hắn ta chờ đợi mười một năm, cuối cùng mới phá quan được.

Mười hai năm, cuối cùng hắn ta cũng bước lên bậc thang thứ mười một.
Tiếp theo, từ bậc thang thứ mười một thẳng đến bậc thang thứ mười chín, hắn ta dùng thời gian năm ngàn năm.
Trong năm ngàn năm này, hắn ta đi càng ngày càng chậm, hơn nữa, lúc gặp được quyển sách đại đạo thì càng ngày càng khó lĩnh ngộ, khó lý giải được, bởi vì dùng não quá độ cho nên tóc của hắn ta dần dần trở nên thưa thớt.
Khi bước lên bậc thang thứ mười chín, hắn ta trực tiếp ngồi ngây ngẩn hai nghìn năm.
Trên đường, hắn ta đã tỉnh lại vô số lần, miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Hắn ta lại thử một lần nữa.
“Không đúng… Bậc thang thứ mười chín này đã chạm đến đại đạo Thiên Đế, quá khó khăn… Căn bản không có cách nào phá giải được những áo nghĩa đại đạo này…”
Sắc mặt của hắn ta cực kỳ khó coi.
Ở dưới cảnh giới Thiên Đế, cho dù có khó khăn một chút thì hắn ta cũng đều có thể từ từ lý giải, thậm chí cho dù đại đạo ở trên bậc thang thứ mười tám chân chính chạm đến đại đạo Thiên Đế, hắn ta mất thời gian hai nghìn năm cũng đều có thể hiểu được.
Đây là cơ duyên lớn lao, nếu như muốn dựa vào bản thân để lĩnh ngộ đại đạo Thiên Đế thì hắn ta nghĩ cũng phải hao tốn thời gian mười vạn năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận