Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2761 - Toàn giới bỏ chạy!

Khiêu Đại Thần nói, sau đó không khỏi đứng dậy, dường như lão đang nhìn về phía hạ du năm tháng, lại đang chờ mong tương lai, chí lớn sục sôi, nhiệt huyết phấn chấn nói:
“Chạy ra một thịnh thế phồn hoa, chạy ra một tương lai tươi sáng.”
“Chạy mau, chạy mau! Giá!”
Ngao Vô Song vốn đang bị lời nói của lão kích động, nhiệt huyết dâng trào, thế nhưng chợt nghe thấy tiếng “Giá” này của lão, lập tức cảm thấy là lạ…
“Khiêu Đại Thần… Ta cũng không phải là ngựa.”
Hắn ta nổi giận.
Khiêu Đại Thần nở nụ cười nói:
“Không cần quan tâm, ngươi mau chạy đi, hiện tại Tiểu Lý vừa mới đi qua bên đó, bên đó còn chưa có động tĩnh gì, thế nhưng có lẽ không bao lâu nữa sẽ là đại chiến kinh thế, sóng gió ngút trời, đến lúc đó nếu như không chạy thì sẽ bị muộn mất.”
Ngao Vô Song vốn còn đang do dự, hắn ta không ngờ bản thân đã lăn lộn thành thiên hạ đệ nhất rồi, thế nhưng vẫn còn phải chạy trốn nữa…
Bây giờ và lúc chưa thành thiên hạ đệ nhất hình như cũng không có gì khác nhau cả…
Thời gian này…
Nhưng hắn ta nhanh chóng cắn môi nói: “Được, lão Ngao ta chạy.”
Lúc này hắn ta thả ra toàn bộ tu vi, bản luật của bản thân, dẫn tới sự cộng minh của Đê Bá, giờ khắc này, toàn bộ thế giới do Đê Bá bảo vệ đều bị hắn ta điều khiển.
Toàn bộ thế giới bắt đầu cuộc phiêu lưu trong dòng sông dài năm tháng vô hình.
Dòng chảy năm tháng cuộn trào mãnh liệt, sóng biển đập lên trên Đê Bá, thanh kiếm cắm vào bên trong Đê Bá rung động nhè nhẹ, Cửu Thế Cấm Tháp rơi vào trong tay của Ngao Vô Song trấn áp thời không nghịch loạn.
Toàn giới bỏ chạy!
Cảnh tượng này rung động chư thiên, sửa lại bố cục muôn đời, một đời người, một đời việc, xuyên qua thời không đi về phía tương lai, đây là chuyện có một không hai chưa từng xảy ra ở trong sử sách.
Loại bỏ chạy không tiếng động này, toàn bộ sự sống ở trong hiện thế dường như đều rơi vào trong ngủ sau, nằm yên trong giấc mộng, trong tính mạng của bọn hắn cũng khó có thể cảm nhận được thời đại cùng với thế giới của bọn hắn đang bỏ chạy.
Bên trên Đê Bá, Ngao Vô Song, Khiêu Đại Thần cùng với Thuỷ Đế, Lôi Đế là bốn người duy nhất đang chứng kiến chuyện này.
“Khiêu Đại Thần, ngươi biết chúng ta nên chạy trốn tới đâu sao?”
Tranh giành ở bên trong dòng sông dài năm tháng, Ngao Vô Song nhìn thấy con đường phía trước ken kịt hư vô, dường như chỉ có sự im lặng vĩnh hằng.
Hắn ta không khỏi kinh hãi đặt câu hỏi.
Thật sự có tương lai sao?
Quan trọng là trong dòng sông dài năm tháng này thực sự có một nơi yên bình, một phương Niết Bàn cho sinh mệnh?
Khiêu Đại Thần cũng mỉm cười nói:
“Xem mệnh.”
“Có tương lai hay không, ta và ngươi không có cách nào quyết định.”
“Nếu như Tiểu Lý có thể quét ngang tất cả, bình định đầu cùng vũ trụ, như vậy tất nhiên sẽ có tương lai, đi qua hắc ám trước mặt cuối cùng sẽ có thể nhìn thấy được ánh rạng đông.”
“Nếu như hắn thất bại ngã xuống, chúng ta bỏ chạy đã định trước là một lần đấu tranh tốn công vô ích… Không có tương lai, đây là một con đường chết.”
Lão nói ra chân tướng của lần chạy trốn này.
Năm tháng là một con sông dài, có một đồ vật nào đó yên lặng đi tới gốc rễ của hiện thế, chôn sâu bên trong đầu nguồn của quá khứ vũ trụ, một đại quỷ dị không người nào biết được.
Lý Phàm một mình nghịch lưu đồng thời sẽ ảnh hưởng đến nhân quả của toàn bộ dòng sông dài năm tháng.
Nếu như hắn thắng, tân hoả muôn đời sẽ được tiếp tục, sinh mệnh sẽ có tương lai.
Nếu như hắn thất bại, như vậy quá khứ sẽ bị huỷ diệt, hiện thế không thể tồn tại được, mà ngay cả tương lai cũng sẽ bị chôn vùi trong yên lặng.
Bọn họ đang chạy trốn, thoát đi náo động tạm thời, nhưng cái kết cục cuối cùng… Vẫn phụ thuộc vào kết quả trận chiến của Lý Phàm.
“Đã hiểu rồi… Tuy nhiên cho dù chỉ là một lần đấu tranh phí công vô ích… Thì cũng phải đấu tranh.”
Ngao Vô Song lên tiếng, hắn ta điều khiển Đê Bá bảo vệ lấy hiện thế, tranh giành ở bên trong dòng sông dài năm tháng.
Bọn họ nhìn thấy toàn bộ thế giới đang phóng về phía tương lai xa xôi trên dòng sông dài năm tháng mơ hồ, chỉ để lại một sự trống rỗng không thể nói.
Theo bọn họ chạy trốn, Lý Phàm sẽ càng ngày càng cách xa bọn họ.
Bọn họ chạy về phía ngày mai, chạy về phía tương lai.
Mà Lý Phàm lẻ loi một mình ở lại trong quá khứ, phế tích không người nào hỏi thăm, ở trong chiến trường không thể đoán trước được, một mình bình loạn.

Hiện thế lên đường.
“Mong rằng vị kia… Có thể bình loạn.”
Lôi Đế kinh hồn táng đảm, chứng kiến bí mật lớn nhất trên thế gian này, hắn ta cảm giác sâu sắc bản thân lại nhỏ yếu như vậy, giống như một con kiến.
“Vị kia nhất định sẽ làm được…”
Thuỷ Đế cũng rất khẩn trương, không có một người nào có thể tham dự trận chiến ấy, tính mạng của toàn bộ chúng sinh nằm trong kết quả một trận đánh của Lý Phàm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận