Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2316: Độc thủ

Hủ Nô chỉ giật tấm vải liệm quấn trên người của sứ giả U Hư quay trở về.
Ngay lập tức, sứ giả U Hư hét to một tiếng, một lần nữa biến thành thịt nát hư thối ở trên mặt đất.
Giống như mới vừa rồi sứ giả U Hư chưa từng tái hiện vậy…
Hủ Nô đờ đẫn nói;
“Đôi khi tử vong còn thoải mái hơn so với sống.”
Nói xong hắn ta cũng rời khỏi nơi này.

Sau đó không lâu, Hủ Nô kéo khoá sắt đi đến một nơi bí ẩn.
Sương mù xám nồng nặc, ở bên trong hố chôn to lớn có khí đen cuồn cuộn xuất hiện.
Hủ Nô đi vào bên trong đó, hắn ta quỳ xuống mở miệng nói:
“Con chó đen trước kia còn chưa có chết hẳn, nó ăn cắp Luân Hồi…”
“Ta còn phát hiện thảo chủng sương trắng ở chỗ của nguyên tộc thứ mười… Thảo chủng sương trắng đã được trồng ở bên trong tuyền nhãn sương mù xám, Hôi Quỷ bị tiêu diệt.”
Bên trong hố chôn, khí tức màu đen quỷ dị bỗng nhiên tụ lại hoá thành một bóng người.
“Thảo chủng sương trắng… Đã tuyệt diệt trên thế gian từ lâu, con chó kia từng đi theo người nọ, còn có một chút đến cũng nói được…”
Một giọng nói mờ mịt lạnh nhạt vang lên, giống như không tồn tại ở thế giới này, xuyên qua vô số đại mạc, không gian.
“Tàn niệm của nữ nhân kia, chó đen đánh cắp Luân Hồi… Ha ha ha, có ý tứ…”
“Bọn hắn muốn tranh Luân Hồi.”
Bóng người tụ lại từ khí đen dường như đang suy tư, sau một lúc, giọng nói mờ mịt lẩm bẩm:
“Nữ nhân kia đã từng đoán trước được một góc của tương lai, vì bảo vệ những người đó mà đã để lại một ngôi mộ ở trước đại mạc, ngăn cản bước tiến của ta, khiến cho ta không thể tự mình đi đến một giới này…”
“Từ lâu ta đã tìm được phương pháp giải quyết ngôi mộ của nàng ấy, chỉ là một mực chờ đợi mà thôi…”
“Đưa những đồ vật mà những người đó còn để lại ở bên trong hố chôn cho đám quỷ ở bên trong U Hư Chi Địa… Mặc dù đám quỷ kia ngu xuẩn, thế nhưng nhiều năm tháng như vậy, có lẽ cũng có thể hiểu được cách phá giải ngôi mộ rồi…”
“Chúng nó chỉ thiếu những di vật này.”
Hủ Nô cung kính nói:
“Rõ.”
Bóng người màu đen kia biến mất, hoá thành từng sợi khói đen bay ra khắp xung quanh hố chôn.
Lúc này Hủ Nô nhặt lên từng kiện vật phẩm ở bên trong hố chôn.
Có bút vẽ bị gãy.
Có dây đàn thối rữa.
Có thanh kiếm lung lay.
Có phật châu bị hắc hoá.

Hủ Nô thu hồi hết tất cả những đồ vật này, đi ra khỏi hố chôn.

Mà giờ khắc này.
Ở phía cuối Cổ Lộ Cấm Kỵ.
Sương mù hỗn độn dày đặc cực kỳ nồng nặc, gần như muốn sinh ra khí tức cấm kỵ.
Nơi đây giống như đã hoang vắng muôn đời, dường như là đầu cùng trấn áp cả thế giới, bên trong thiên địa chỉ có một ngôi mộ lẻ loi.
Ở phía trước ngôi mộ hoang là Cổ Lộ Cấm Kỵ kéo dài từ biển sương mù xám mà đến.
Ở phía sau là mại mạc mênh mông.
Dường như không thể chạm đến được đại mạc kia, phía sau đại mạc phảng phất có một thế giới thần bí không thể tưởng tượng được, hình như có quang ảnh đang hội tụ về phía Cổ Lộ Cấm Kỵ ở bên này.
Khi thì có sương mù xám cấm kỵ kinh khủng phập phồng, khi thì có con mắt quỷ bí khó lường đang quan sát, khi thì có cánh tay của một sinh linh mạnh mẽ nào đó đảo qua…
Lúc này ngôi mộ hoang đứng sừng sững đã ngăn cản hết tất cả.
Mà giờ khắc này.
Dường như ở phía sau đại mạc có một giọng nói mờ mịt đang nói nhỏ.
“Năm đó, sau khi tiêu diệt mười hai người, vốn muốn mượn thi thể của bọn hắn để tìm được một nhân quả cuối cùng của người kia, thế nhưng lại bị ngươi đánh bại, chỉ có thể bất đắc dĩ lui về… Chỉ có thể cách đại mạc, mượn thế lực các bên để nguyền rủa một đạo thân cuối cùng của những người đó…”
“Ha ha ha, một đạo thân cuối cùng của những người đó chịu nguyền rủa nhiều năm của ta, cho dù có tái hiện ở trong thế giới này nữa thì cũng nên làm ra nhiều điều sai trái, chết đi từ lâu rồi mới đúng…”
“Tuy nhiên dù sao vùng thế giới nhỏ này cũng là địa phương mà người nọ đã từng đi qua, không thể khinh thường, vẫn phải tự mình nhìn một cái mới có thể yên tâm được…”
“Ở kiếp này, ta muốn tận mắt nhìn năm xưa người nọ giấu một đạo thân cuối cùng của những người đó vào bên trong thế giới nhỏ này, bày ra một cái bẫy như thế nào…”
Giọng nói mờ mịt chậm rãi biến mất.

Đồng thời.
Lúc này.
Bên trên Cổ Lộ Cấm Kỵ.
“Cuối cùng cũng trốn ra được.”
Đoàn người bỏ chạy một đường, lúc này rốt cuộc cũng dừng lại.
“Ngao đại ca… Ngươi quả nhiên lợi hại.”
Tống Kỷ Viễn nhịn không được mở miệng, nhìn về phía Ngao Vô Song, trong mắt tràn đầy sùng bái.
Nếu như không phải Ngao Vô Song hành sự tuỳ theo hoàn cảnh, mang theo bọn hắn một đường bỏ chạy, hiện tại có lẽ bọn hắn sẽ bị toàn diệt rồi.
Mới vừa rồi khi bọn hắn chạy trối chết cũng đã cảm nhận được dao động kinh khủng từ nguyên tộc thứ mười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận