Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2179: Điểm danh đến ai là người đó chết 2

Trên mặt của Huy Ám lộ ra vẻ ngưng trọng vô cùng.
“Lẽ nào đại nhân của biển sương mù xám đã rời khỏi rồi sao?”
Huy Sát nghi ngờ nói.
“Không thích hợp…”
Huy Ám khẽ suy nghĩ, bỗng nhiên nói:
“Ngao Vô Song, ngươi mang theo xương cốt của Cấm Chủ đi vào xem đi.”
Lão ta nghĩ chắc chắn ở nơi này có cái gì đó không đúng, cho nên cũng có chút cẩn thận hơn.
Để cho con pháo thí Ngao Vô Song này đi không còn gì tốt bằng.
Nghe vậy sắc mặt của Ngao Vô Song nhất thời trở nên khó coi, tại sao nhất định phải để cho hắn ta đi chứ?
Mà Tống Kỷ Viễn càng sợ hãi hơn, mẹ nó, hai tên trưởngv lão này đặc biệt không xuất chiêu theo lẽ thường tình mà.
Lúc này lại để cho Ngao ca đi… Không phải đang muốn xong đời rồi hay sao?
“Huy Ám trưởng lão, để một người Vô Song huynh đệ đi vào e rằng không tiện lắm, bằng không ta đi cùng với hắn đi.”
Hắn ta lấy hết dũng khí lo lắng lên tiếng.
“Không!”
Huy Ám lạnh lùng nói: “Ngươi thì ở chỗ này.”
Lúc rời khỏi đại điện Thám Cấm Giả, Độ lão đã truyền âm cho lão ta nói rằng Ngao Vô Song cùng Tống Kỷ Viễn có vấn đề.
Nếu như có hành động kỳ lạ thì lão ta sẽ trực tiếp giết chết.
Hôm nay nếu như để cho Ngao Vô Song đi làm bia đỡ đạn, khẳng định phải để lại Tống Kỷ Viễn ở chỗ này, với tư cách con tin.
“Ngao Vô Song mau đi đi, không nên chậm trễ chuyện lớn.”
Huy Sát cũng lạnh lùng nhìn về phía Ngao Vô Song, thúc giục.
Ngao Vô Song khẽ cắn môi nói:
“Được… Ta đi.”
Nói xong hắn ta còn nói tiếp:
“Ta chúc các ngươi…”
Còn chưa nói hết lời, Tống Kỷ Viễn bỗng nhiên luống cuống nói:
“Ngao đại ca, ngươi đừng nói các ngươi có được hay không… Ta rất sợ hãi, bằng không, ngươi… Ngươi điểm danh đi.”
Bây giờ hắn ta không còn sợ Huy Ám Huy Sát nữa, mà chỉ sợ mỗi cái miệng này của Ngao Vô Song thôi.
Ngao Vô Song sững sờ, người này… Thật hiểu chuyện.
Hắn ta liền nói ngay:
“Huy Ám trưởng lão, Huy Sát trưởng lão, ta chúc hai người các ngươi bình an, trường sinh bất tử.”
Nói xong hắn ta xoay người rời đi.
Mà lúc này Tống Kỷ Viễn mới thở dài một hơi, hắn ta ổn rồi…
Nhìn Ngao Vô Song rời khỏi, Huy Ám cũng cười lạnh một tiếng nói:
“Đừng nghĩ hoa chân múa tay với Ngao Vô Song, ở trước mặt tổ chức, nếu như các ngươi hai lòng thì chỉ có một con đường chết.”
Huy Sát càng trực tiếp hơn, lão ta lạnh nhạt nói:
“Ngao Vô Song… Ta cảm giác có chút quỷ dị, sau khi mọi chuyện xong xuôi thì không cần giữ lại nữa.”
Động sát ý.
Nhưng lão ta vừa mới dứt lời, cả người bỗng nhiên cảm giác được một loại sát ý lạnh lẽo, tóc gáy dựng đứng lên, vội vàng quay đầu lại.
Chỉ thấy một mũi tên linh khí kinh khủng như trường hồng quán nhật đã tới gần.
“Hỗn Độn Xạ Nhật Cung?”
Trong con ngươi của Huy Sát cũng run rẩy, giờ khắc này, dường như lão ta đã quên né tránh.
Bởi vì lão ta đã nghĩ tới một chuyện, Hỗn Độn Xạ Nhật Cung tới rồi… Có nghĩa rằng Tu La Chung Cực cũng đã xuất hiện.
Rầm!
Cơ thể của Huy Sát vốn đã bị Thiên Phạt đánh cho trọng thương, lúc này trực tiếp nổ tung, nổ thành một vũng máu be bét.
“Huy Sát!”
Sắc mặt của Huy Ám đạiu biến, chân tay luống cuống, theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy một lão già khống chế đại cung đi tới.
Đương nhiên đó là Võ Giang Hà!
Nhìn người đó, Huy Ám sợ vỡ mật, bị doạ đến mức xanh cả mặt, trực tiếp quỳ ở trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng dập đầu nói:
“Tu La Chung Cực… Không nên cho ta một cơ hội đi.”
“Cầu xin ngài.”
Lão ta căn bản không dám phản kháng, mất hết dũng khí chiến đấu rồi.
Bởi vì… Gặp phải Tu La Chung Cực.
Mà ngay cả mười vị Bá Chủ đều bị đối phương giết chết không chừa một mảnh giáp, bản thân lão ta cũng chỉ là một Chuẩn Thượng Lộ Giả, dựa vào cái gì mà dám đối kháng cùng với đại lão như thế này?
Mà Võ Giang Hà vốn còn đang chuẩn bị ác chiến một trận, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng lập tức ngẩn người ra.
Người này sợ hãi như thế sao?
Nếu như sợ hãi… Vậy thì đừng có trách ta.
Lão ta lại kéo cung một lần nữa.
“Không nên… Cầu xin ngươi bỏ qua cho ta.”
Huy Ám đã sợ đến mức són ra quần rồi, cả người run rẩy.
Nhưng mũi tên kia đã đến.
Rầm!
“Không đúng…”
Trong khoảnh khắc khi mũi tên gần chạm tới, lão ta bỗng nhiên cảm giác dường như mũi tên này… Ngay cả Chung Cực Giả cũng chưa đạt được đến?
Bị gài bẫy?
Nhưng lão ta đã không còn cơ hội để nói nữa rồi.
Tuyệt mệnh tại chỗ.
Trong nháy mắt, hai đại trưởng lão của Thám Cấm Giả đều chết sạch.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tống Kỷ Viễn ngẩn người, trợn tròn mắt.
“Mẹ nó… Lão Ngao thực sự vô địch, điểm danh ai là người đó chết…”
Trong lòng của hắn ta chấn động đến cực điểm.
Mà Võ Giang Hà lại quay sang nhìn về phía hắn ta, thản nhiên nói:
“Có nhìn thấy một con chó đen đặc biệt rất thiếu đạo đức nào hay không?”
“Nói!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận