Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2334: Vô địch tại một đầu Cổ lộ. 2

Ngô Đại Đức lại lên tiếng.
Nghe lời này, con chó đen đang chết thêm vài chục lần ở bên kia lập tức giận dữ đến mức hộc máu nói:
“Gâu gâu gâu, mập mạp chết bầm, ngươi con mẹ nó thật sự muốn nhìn thấy bản Đế chết đi? Chờ ta vượt qua ta sẽ đến cắn chết nhà ngươi.”
Mà Vân Khê lại nói:
“Không cần nghi thức cũng có thể.”
Nàng nhẹ nhàng cầm ngọc Hồng Trần lên nói:
“Sau khi lấy được quyền bính Luân Hồi, các ngươi chỉ cần đọc tên của hắn là tốt rồi.”
Nghe vậy tất cả mọi người đều hiểu ra.
“Đúng vậy, tên của sư phụ… Có lực lượng siêu việt tất cả nghi thức và trận pháp.”
Vân Khê lại nhìn về phía đại kiếp nạn hủy diệt ở phía trước, bỗng nhiên chủ động tiến lên, nhẹ nhàng giơ tay, ngay lập tức, một con bướm vỗ cánh bay ra ngoài.
Giờ khắc này, ở bên trong đại dương nhân quả bỗng nhiên có ánh sáng bảy màu bay lượn, mỗi một lần đôi cánh đập xuống đều giống như chặt đứt trời cao, kiếp lực kinh khủng có thể hủy diệt tất cả quy tắc cùng với trật tự lại có thể biến mất toàn bộ, bị trấn áp.
“Gâu, cuối cùng bản Đế cũng được giải thoát rồi.”
Rốt cuộc con chó đen cũng chạy ra khỏi đại kiếp, da lông cả người đều cháy khét, phải nói là cực kỳ chật vật.
“Chúng ta đi qua nơi này thôi.”
Mà Lạc Tinh Trần cũng tiến lên một bước nói:
“Hôm nay đánh một trận cùng với những người mạnh nhất ở bên trên Cổ Lộ Cấm Kỵ này.”
Chiến ý của lão ngút trời, trong tay cầm theo hai cái chày gỗ.
“Rất tốt, một thanh kiếm trấn áp một con đường.”
Doãn Từ An mỉm cười, trong tay cầm một thanh kiếm gỗ nứt vỡ, đó là thanh kiếm mà đám trẻ ở trong thôn hay dùng chơi.
Một đám bệnh nhân tâm thần đều lấy ra những rác rưởi mà bọn họ được phân chia cho.
Trong tay của Khuynh Thành là một thanh cầm đơn sơ, một miếng gỗ tàn phá, sau đó được dùng lông heo để làm dây đàn.
Vô Dạ mang theo một cái nón rộng vành rách nát, khuôn mặt nhất thời trở nên mơ hồ khó có thể nhìn thấy rõ ràng được.

“Các vị, chúng ta đi trước một bước.”
Ngay lập tức, lực tiếp dẫn ẩn chứa ở bên trong đại kiếp hủy diệt kia bao trùm lên tất cả bọn họ, bọn họ lập tức biến mất tại chỗ.

“Đi, chúng ta cũng nên đi đến chỗ của các nguyên tộc lớn, rắc thảo chủng Cố Sa Thảo xuống rồi.”
Lục Nhượng lên tiếng nói:
“Reo những cỏ này một cái… Biển sương mù xám sẽ bị tan rã, sương trắng… Sẽ xuất hiện ở trên thế gian một lần nữa.”
Trong mắt của hắn tràn đầy chờ mong.

Mà giờ khắc này.
Ở chín đại nguyên tộc.
Bên trên tế đàn.
“Ồ, tại sao lực lượng diệt thế sinh ra từ trong đại trận lại dừng lại rồi?”
Đám người Cấm Chủ Bình Đẳng cũng có chút ngoài ý muốn.
Này cũng quá nhanh rồi đi.
Mặc dù nói sóng triều kiếp lực sương mù xám sinh ra từ nghi thức đại trận có thể hủy diệt toàn bộ biển sương mù xám, thế nhưng cũng phải cần một ít thời gian mới đúng…
Hiện tại chỉ mới qua một lúc.
“Ta cảm ứng được lực tiếp dẫn của đại trận đã bắt đầu tiếp dẫn rồi.
Cấm Chủ Biện Thành thì vui vẻ nói:
“Oán lực thế gian cũng đã nên lên đường rồi.”
Mọi người cũng đều gật đầu.
Hẳn là không xảy ra chuyện rắc rối gì.
“Ha ha ha, nghi thức đại trận sắp sửa thành công rồi…”
Mà lúc này, Cấm Chủ Bình Đẳng bỗng nhiên nhìn về phía Ngao Vô Song.
“Đáng tiếc, người nắm giữ pháp Ngôn Linh ở trên đời này… Có lẽ cũng chỉ còn một mình ngươi… Cho nên ngươi phải chết.”
Trong mắt của hắn ta hiện lên sát khí, sau đó bỗng nhiên vẫy tay, đánh về phía Ngao Vô Song.
Ngao Vô Song nhất thời kinh ngạc, người này lại muốn giết chết hắn ta?
Nhưng Cấm Chủ Bình Đẳng chợt hét thảm một tiếng, cả người của hắn ta đều bị đánh bay ra ngoài.
Chỉ thấy tại chỗ đã xuất hiện hai bộ xương.
Đương nhiên đó chính là hai tên Siêu Độ Giả đã xuất hiện từ lúc trước.
Thấy thế tất cả mọi người đều giật mình.
“Siêu Độ Giả, hai người các ngươi muốn làm cái gì?”
“Vì sao phải bảo vệ tên Ngao Vô Song này?”
Cấm Chủ Bình Đẳng bò lên, trên mặt của hắn ta cũng đã có thêm một cái dấu bàn tay của bộ xương khô kia.
“Không thích hợp, hai tên Siêu Độ Giả này… E rằng đã bị Ngao Vô Song khống chế rồi, giết chết hắn ta.”
Hắn ta rống to hơn.
Ngay lập tức những Cấm Chủ khác cũng hành động.
“Lại dám coi thường người khác, động tay động chân với Siêu Độ Giả?”
“Nếu như không phải sứ giả U Hư nhắc nhở chúng ta, e rằng thật sự đã bỏ qua mầm họa lớn nhà ngươi.”
“Hai tên Siêu Độ Giả bảo vệ ngươi thì như thế nào, chúng ta có chín người.”
Một đám Cấm Chủ xông tới gần, trên mặt là sát ý cuồn cuộn.
Hai bộ xương khô cũng bị hai vị Cấm Chủ quấn lấy, không có cách nào tách ra để cứu Ngao Vô Song được.
Giờ khắc này, thoạt nhìn qua thì Ngao Vô Song đã trở thành người cô đơn, bị bảy tên Cấm Chủ vây giết.
“Con kiến, ngươi có thể nói di ngôn được rồi.”
Sắc mặt của Cấm Chủ Bình Đẳng âm u, sát ý nồng nặc không gì sánh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận