Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2213: Đạo Cảnh Địa của Ngao Vô Song

Bây giờ không còn ở đây nữa… Chính là cơ hội của hắn ta.
Vận khí này quá doạ người rồi.
Sau đó hắn trực tiếp mở hộp ngọc đựng xương cốt của Cấm Chủ ra.
Ở bên trong hộp ngọc có ba khối xương tràn đầy khe nứt, không còn sức sống.
Đáy lòng của hắn ta hết sức mong chờ, nắm ba khối xương của Cấm Chủ ở trong tay.
Ngay lập tức, ba khối xương đều sợ hãi run rẩy bắt đầu chuyển động.
Một loại khí tức không hiểu truyền vào bên trong đan điền của Ngao Vô Song.
Ngao Vô Song nhắm mắt nội thị.
Chỉ thấy ở bên trong đan điền, một toà tiểu tháp cao bằng lòng bàn tay có chín tầng, tầng thứ nhất đã được thần hoá hoàn toàn, tầng thứ hai thì thần hoá được một bộ phận lớn, mà những tầng khác đều rỉ sét loang lổ, giống như đã trải qua sự ăn mòn trong vô số năm tháng.
Lúc này khí tức của ba khối xương Cấm Chủ dũng mãnh tràn vào bên trong đó, ngay lập tức, tầng thứ hai của tiểu tháp bắt đầu quá trình thần hoá.
Trước đây cũng chỉ còn lại có khoảng chừng một phần ba bộ phận sắp hoàn toàn hoàn thành.
Rầm!
Trong khoảnh khắc này, khí tức của Ngao Vô Song đột nhiên tăng vọt, hắn ta bước vào cảnh giới Khai Môn!
Mặc dù không có hồn phách, thế nhưng Ngao Vô Song vẫn đẩy ra cánh cửa kia.
Nhưng Ngao Vô Song cũng không có trực tiếp đi vào Đạo Cảnh Địa của mình mà cẩn thận nhìn về phía tiểu tháp chín tầng kia.
Hắn ta nhớ kỹ bên trong tầng thứ nhất của tiểu tháp có khoá một thanh niên quỷ dị, lúc đó chỉ mới liếc mắt nhìn mà hắn ta đã không dám mở ra một lần nữa, rất sợ xảy ra chuyện gì.
Không biết bên trong tầng thứ hai có cái gì đó hay không?
Hắn ta chậm rãi mở cửa tầng thứ hai của tiểu tháp ra.
Trong nháy mắt khi cửa vừa mới mở ra.
Một làn sương mù màu đen bỗng nhiên bay ra từ bên trong đó, đồng thời một luồng khí vô hình càng khiến cho Ngao Vô Song dựng cả tóc gáy.
Ngao Vô Song liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy ở bên trong tầng thứ hai của tiểu tháp sâu thẳm đến cực điểm, ở bên trong đó có một đạo đài màu đen, ở bên trên đạo đài có một thanh niên đang nằm.
Cả người của thanh niên đều là xích sắt lớn, bên trên xích sắt khắc những phù văn thần bí không hiểu.
Dường như hắn ta đang bị xích sắt trấn áp, hai mắt nhắm nghiền, thế nhưng khuôn mặt lại có một loại cảm giác giống như xuyên việt muôn đời, kinh tuyệt năm tháng.
Ngao Vô Song sợ hãi, bởi vì cảnh tượng này giống y như đúc cảnh tượng ở bên trong tầng thứ nhất của cổ tháp.
Thì ra hai nam tử của tầng thứ nhất và tầng thứ hai đều là cùng một người.
Vào giờ khắc này.
Leng keng!
Xích sắt được vẽ bởi phù văn thần bí bỗng nhiên vang lên tiếng động.
Ngao Vô Song thấy thế lập tức sợ đến mức nhảy cẫng lên.
Xích sắt kia không thể tự nhiên vang lên được, lẽ nào nam tử kia còn sống?
Điều này sao có thể?
Ngộ nhỡ xác chết vùng dậy thì sẽ không tốt.
Ngao Vô Song vội vàng lùi ra khỏi cổ tháp, đóng cửa cổ tháp lại.
Nhưng ở bên trong đó âm thanh của xích sắt vẫn không ngừng vang lên.
Bỗng nhiên toàn bộ tiểu tháp màu đen đều bay về phía linh đài của hắn ta, sau đó bay thẳng vào bên trong Đạo Cảnh Địa của hắn ta.
“Đệt mợ nó, ngươi đừng đi loạn.”
Ngao Vô Song luống cuống, nhưng hắn ta cũng biết Đạo Cảnh Địa chính là căn bản của tu giả, vô cùng quan trọng, sau khi tiểu tháp tà môn như vậy đi vào, có trời mới biết sẽ xảy ra cái gì…
Hắn ta cũng vội vàng đi vào.
Nhưng vừa mới đến Đạo Cảnh Địa của bản thân, hắn ta đã giật mình.
Nhìn qua một cái, trước mắt là một thế giới vắng lặng hoàn toàn trống trải, không có cái gì cả.
Bên trên mặt đất có vô số vết nứt chằng chịt, mặt đất sụp đổ, đất nứt ra vạn trượng, dường như đã trải qua một trận chiến kinh khủng nào đó.
Bên trên mặt đất hoang vắng có rất nhiều thực vật, cây cối chết đi, rõ ràng cây cối này đã chết không biết trong bao nhiêu năm tháng, thế nhưng lá cây vẫn sắc bén như thần kiếm, cổ thụ cũng đã khô nứt thế nhưng thân cây vẫn cứng rắn chống chọi lại sự ăn mòn của thời gian.
Ngoài ra còn có rất nhiều xương thú trắng bệch rơi rải rác ở bên trong thế giới này.
Không có sương mù hỗn độn dày đặc trong Đạo Cảnh Địa như truyền thuyết, cũng không có đạo tắc tràn đầy ở xung quanh…
“Đạo Cảnh Địa này… DCM rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ngao Vô Song cũng mờ mịt, chưa bao giờ từng nghe nói đến loại tình huống này ở trong truyền thuyết.
Cảm giác dường như Đạo Cảnh Địa của hắn ta đã trải qua bão tố nào đó, dẫn đến bị huỷ diệt hoàn toàn.
Ngao Vô Song ngẩng đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy ở bên trên mặt đất có chín bức tượng khổng lồ.
Không ngờ chín bức tượng khổng lồ lại có thể được điêu khắc giống y như đúc với Ngao Vô Song.
“Gặp quỷ rồi, Lão Ngao ta thực sự gặp quỷ rồi.”
Hắn ta lẩm bẩm, đi tới gần, chỉ thấy lúc này tiểu tháp màu đen kia lại lơ lửng ở trung tâm của chín bức tượng kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận