Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2477: Vô Song đưa đèn

Trước đó khi gặp phải người này, những người này chính là muốn luyện hắn ta trở thành hủ nô, cho nên hắn ta vô ý thức cho rằng những người này lại muốn bắt mình trở về làm hủ nô…
Nghe vậy hai tên hủ nô này đều không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều hiện lên vẻ nghi hoặc…
Ngao Vô Song này… Có chút là lạ.
Quen thuộc như vậy, lẽ nào trước đây từng bị khói đen khác luyện chế thành hủ nô rồi sao?
Tuy nhiên nếu như đã từng bị luyện chế thành hủ nô, thế nào lại sẽ… Có ý thức của bản thân?
Kỳ lạ…
Nhưng hai hủ nô cũng không có suy nghĩ nhiều, mà lại trầm giọng nói:
“Không phải quấn vải liệm cho ngươi.”
“Có một cái đèn, không phải là đồ vật mà ngươi nên có được.”
Nghe vậy trong lòng của Ngao Vô Song nhất thời lộp bộp một tiếng.
Hai người này biết chuyện có liên quan đến cây đèn?
Trong lòng của hắn ta lập tức lo lắng.
“Theo chúng ta quay trở về, giao đèn cho người ở bên kia.”
Lời của bọn hắn không cho Ngao Vô Song phản bác.
Mà Ngao Vô Song vừa nghe lập tức sợ hãi, tại sao… Phải đi về…
Hơn nữa nghe ý tứ này, hình như những tên hủ nô này nhận ra sơn thôn nhỏ?
Xong… Thì ra là cùng?
Hắn ta hoàn toàn bị sơn thôn nhỏ bao vây rồi…
Hắn ta luống cuống.

Trước sơn thôn nhỏ.
Đoàn người đều đi ra ngoài muốn quan sát một chút rốt cuộc Lôi đế như thế nào…
Vương Nhị Tiểu chạy nhanh nhất, cậu nhóc chạy thẳng về phía trước, chỉ một thoáng đã chạy đến vùng núi rừng ở trước mặt, nhìn thấy con Lôi Điểu đang giãy giụa ở trên mặt đất…
Con Lôi Điểu này to lớn như một con đà điểu, cũng vẫn chưa có bị đánh chết, thế nhưng toàn bộ lông chim của nó đều đã bị máu tươi nhuộm đỏ rồi, rõ ràng đã bị thương rất nặng.
“Ực… Cạc cạc…”
Giờ khắc này, ba hồn bảy vía của Lôi Điểu đều đã bị Vương Nhị Tiểu bắn súng cao su tiêu diệt, có thể nói… Mất đi thần chí.
Cho nên chỉ biết kêu cạc cạc giống như một con chim to bình thường mà thôi, tiếng kêu có chút thê thảm.
“Không chết đâu Nhị đại gia, con chim này vẫn còn sống, có thể ăn tươi rồi.”
Vương Nhị Tiểu kích động lên tiếng, cậu nhóc dùng sức nhấc cái cánh của con Lôi Điểu này lên nói:
“Mọi người nhìn này, một con thật là lớn.”
Mấy người Độc Cô Ngọc Thanh, Phạm Dao Dao cũng đều đi theo.
“Lôi Đế… Lại có thể bị đánh thành như vậy… Đã mất đi thần hồn rồi hay sao?”
Thuỷ Thanh Linh hoảng sợ lên tiếng.
Đây chính là một vị Đại Đế, trong toàn bộ thế giới Cấm Kỵ cũng chỉ còn lại có mấy vị Đại Đế như vậy mà thôi, Lôi Đế chính là người trẻ trung nhất, chứng đạo muộn nhất, có thể nói ở bên trong số những Đại Đế thì hắn ta vẫn còn có nhiều thời gian phát triển trong tương lai.
Thế nhưng ngày hôm nay lại bị người đánh ra nguyên hình, ngay cả thần hồn cũng không thể bảo tồn lại, thậm chí nghe ý tứ của những người trong thôn này thì hình như còn muốn ăn sạch nữa.
Nàng ta cảm giác bản thân… Gần như sắp bị doạ cho ngất đi rồi.
Ánh mắt của Phạm Phách Minh cũng không khỏi trở nên phức tạp rồi.
Lão tổ cùng những người ở trong thôn thật là đáng sợ…
Hắn đột nhiên cảm giác được thực ra sơn thôn nhỏ không cần làm một cái gì cả, chỉ cần phái mấy tiểu hài tử này đi ra ngoài chơi một vòng, có lẽ… Toàn bộ thế giới Cấm Kỵ cũng có thể bị chơi phế rồi? Có lẽ mấy vị Đại Đế cũng phải chạy trốn đi.
“Oa, con chim này có vẻ rất mập mạp, còn tốt hơn mấy con chim lúc nãy nữa.”
“Nhất định ăn sẽ rất ngon.”
Phạm Dao Dao cũng khen ngợi.
Mà ngay cả Nhị đại gia cũng gật đầu nói:
“Không tệ không tệ, rốt cuộc con chim này cũng miễn cưỡng đạt được nguyên liệu nấu ăn loại tốt, có thể hầm cách thuỷ làm canh.”
Độc Cô Ngọc Thanh nghe vậy đều không khỏi kinh ngạc một chút.
Không ngờ lại có một ngày Nhị đại gia lại có thể khen thưởng một nguyên liệu nấu ăn?
Hắn vẫn nhớ rõ trước kia các loại con mồi mà bọn họ đã từng săn mang về, thậm chí là nguyên liệu nấu ăn cấp Chân Tổ ở trong biển sương mù xám, người ở trong thôn… Thực ra đều rất coi thường, chẳng qua là coi trọng đồ ăn mới mẻ mà thôi.
Ngày hôm nay rốt cuộc chim cấp Đại Đế cũng nhận được một lời đánh giá “miễn cưỡng cũng đạt được nguyên liệu nấu ăn loại tốt”.
Đây chính là lần đầu tiên, Lôi Đế có thể đạt được đến cấp bậc như thế, Đại Đế này thực sự không lỗ.
“Đi thôi, quay trở về thôn mở tiệc đi, nhiều chim to như vậy, ngày hôm nay phải mở tiệc thật linh đình.”
Lúc này Nhị đại gia lên tiếng.
“Quay về thôn mở tiệc thôi.”
“Ăn thịt chim.”
“Nướng toàn bộ chim.”
Một đám con nít đều hưng phấn lên tiếng.
Lúc này bọn họ quay trở về thôn.
Trong lòng của Thuỷ Thanh Linh tràn đầy phức tạp, lo lắng không gì sánh được, nàng ta hoàn toàn không biết bản thân sẽ bị đối xử như thế nào, nhưng mà hôm nay chỉ có thể đi theo bên cạnh mấy người Độc Cô Ngọc Thanh, chờ đợi xử lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận