Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2312: Một chữ trấn địa phủ 3

“Mời ngài ra tay cứu vớt chúng ta.”
“Nếu như Chúc Thiên đại nhân không ra tay, chúng ta đều sẽ bị đưa vào Luân Hồi.”
Vô số con quỷ đều đang kêu gào.
Chúc Thiên… Đó là con quỷ kinh khủng nhất của địa phủ Luân Chuyển.
“Thật sự cho rằng đánh cắp được Luân Hồi là có thể khống chế chúng ta hay sao?”
Theo tiếng hô to của đám quỷ, ở bên trong địa phủ sứt mẻ bỗng nhiên có một giọng nói già nua vang lên, giống như một con lão quỷ đã ngủ say không biết bao nhiêu năm tháng vừa mới tỉnh lại, giọng nói lạnh lẽo:
“Chỉ bằng ngươi cũng dám đánh cắp Luân Hồi? Xứng mơ ước vị trí Diêm Quân?”
Một cái quỷ thủ kinh khủng lại có thể nghịch thiên xông thẳng lên, đánh về phía Tề Song Minh.
Đại ấn Luân Hồi ở trong tay của Tề Song Minh không ngừng phát sáng, uy áp của bàn tay to kia không ngừng biến mất, thế nhưng lực lượng ẩn chứa ở bên trong bàn tay to kia quá kinh khủng rồi, thực lực của bản thân Tề Song Minh còn chưa thể hoàn toàn kích phát ra được lực lượng của đại ấn Luân Hồi.
Nếu như nói lực lượng kinh khủng của bàn tay to kia giống như tuyết lở, như vậy thì lực lượng Luân Hồi do Tề Song Minh kích phát ra được chỉ là một ánh nến le lói.
Cho dù lửa có thể làm tuyết tan chảy, thế nhưng một ngọn núi tuyết đổ xuống thì làm sao có thể gánh vác được?
Tề Song Minh rơi vào trong nguy hiểm.
“Năm xưa cho dù là người đứng đầu Luân Hồi cũng phải nể ta ba phần, cho dù là Thập Điện Diêm Vương cùng với Nhị Vương Địa Tàng, Tử Vi cũng chỉ có thể luận giao cùng thế hệ với ta, ngươi cũng dám làm bừa?”
Âm thanh già nua này vô cùng uy nghiêm chấn động toàn bộ Địa Phủ.
Không hề nghi ngờ, chắc chắn con quỷ này đã từng do một nhân vật vang dội cổ kim biến thành.
Đây cũng là một nguyên nhân mà một đám lão quỷ ở bên trong địa phủ dám đến chống đỡ Cấm Chủ Luân Chuyển trở thành Luân Chuyển Vương, nếu như Cấm chủ Luân Chuyển lên làm Luân Chuyển Vương là có thể thực sự trấn áp được đám lão quỷ ở bên trong địa phủ thì đám lão quỷ này giúp hắn ta cũng không khác nào tự sát.
Lo lắng chính là quỷ vật cấp bậc này.
Cho dù ở trong năm tháng đều có thể truy tìm được tên của hắn ta, cho dù đã hoá thành quỷ ở bên trong Luân Hồi thì vẫn không thể lừa gạt được.
Nếu như Luân Chuyển Vương mới lên chức không thuận ý bọn hắn, bọn hắn cũng có thể giết chết Luân Chuyển Vương mới, đỡ những người khác lên.
“Chúc Thiên… Ngươi qua.”
Lúc này ở trên cầu Nại Hà, một bà lão cất bước đi tới, bà cầm một ấm nước nóng, một chén canh đi tới.
Mạnh Bà!
Sau khi bà bước vào bên trong địa phủ sứt mẻ, ngay lập tức, bàn tay to kinh khủng kia chợt dừng lại.
“Mạnh Bà… Không ngờ ngươi lại chưa từng chết đi…”
Âm thanh hùng hồn già nua kia vang lên.
“Chúc Thiên, Luân Hồi được xây dựng lại, ngươi muốn nghịch thế thì có được không?”
Mạnh Bà lên tiếng, bên trong đôi mắt già nua của bà tràn đầy vẻ nghiêm túc nói:
“Ngươi đã từng kinh diễm trong năm tháng, đã từng chống lại đầu nguồn, người đứng đầu Luân Hồi niệm tình ngươi có công, ban phép đặc biệt để cho ngươi tu luyện ở bên trong địa phủ Luân Chuyển… Hôm nay ngươi thật sự không muốn niệm tình xưa mà làm trái chuyện lớn hay sao?”
Chúc Thiên đã từng là một vị cường giả mạnh mẽ, kinh diễm năm tháng, từng cùng một thời đại với người đứng đầu Luân Hồi.
Nhưng cuối cùng lại chết đi, tiến vào Luân Hồi, vẫn tu hành cho đến ngày hôm nay.
Rốt cuộc tu vi mạnh mẽ đến bao nhiêu… Khó có thể tưởng tượng được.
“Tình cũ? Mưu nghịch?”
Giọng nói lạnh lùng của Chúc Thiên vang lên:
“Hắc Bạch đã chết rồi, địa phủ cũng bị tàn phá.”
“Chúc Thiên ta tiến vào Luân Hồi chỉ bởi vì kính Hắc Bạch, Hắc Bạch đã chết… Mạnh Bà ngươi xứng để cho ta nhớ đến tình xưa?”
Bên trong địa phủ sứt mẻ, nhất niệm lạnh lùng không nể mặt chém về phía Mạnh Bà.
Sắc mặt của Mạnh Bà đại biến, chấp chưởng Mạnh Bà Thang để đối kháng, thế nhưng lại bị buộc rời khỏi địa phủ sứt mẻ này, lui trở về trên cầu Nại Hà, lảo đảo khó đứng vững.
“Không giết ngươi là nể tình mặt mũi của Hắc Bạch.”
Chúc Thiên lạnh lùng nói, sau đó một đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Tề Song Minh:
“Quyền bính Luân Hồi tiếp theo, ta cho ngươi chưởng, ngươi mới có tư cách chưởng khống.”
“Quỳ xuống tôn ta làm chủ, ta sẽ ban thưởng cho ngươi quyền bính Luân Hồi.”
Giờ khắc này, sắc mặt Tề Song Minh khó nhọc, mồ hôi đầm đìa tuôn rơi.
“Quỳ xuống.”
Chúc Thiên hét lớn một lần nữa.
Năm đó lão ta cũng bị đánh lên vòng Luân Hồi, cho nên ngay cả bản thân có cường thịnh trở lại cũng không thể chưởng khống quyền bính Luân Hồi được.
Chỉ có thể do người đương đại đến để chưởng khống.
Sau khi người đương đại nắm quyền ở trong tay thì có thể cởi ra sự ràng buộc của vòng Luân Hồi đối với lão ta.
Cho nên hiện tại lão ta muốn thu phục Tề Song Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận