Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2470: Đại Đế đến sơn thôn.

“Ồ, Ngọc Thanh à, các ngươi đã quay trở về rồi?”
“Bắt được nhiều chim như vậy ở nơi nào?”
Lúc này một giọng nói già nua bỗng nhiên truyền đến.
Chỉ thấy ở cổng thôn có một ông lão đang ngồi ghế thái sư, uống trà, phải nói là cực kỳ tiêu dao tự tại, nhàn nhã như đang dạo chơi, lúc này ông nhìn thấy mấy người Độc Cô Ngọc Thanh liền mỉm cười lên tiếng.
Giờ khắc này, châu Khai Nguyên rung mạnh.
Đại quân của châu Khai Nguyên bao trùm lên bầu trời ức vạn dặm, lôi quang rung trời, lôi vân cuồn cuộn khiến cho tất cả mọi người đều run sợ.
Đại quân Lôi Đạo Tam Thập Lục Bộ hoành hành xông qua, khí thế cực kỳ kinh người nghiền ép khắp nơi, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, sấm sét trống trận đang nổ vang trời.
Ngay sau đó ở trên bầu trời của châu Khai Nguyên càng có thiên lôi kinh khủng tạo thành đại đạo ép sập thiên hạ, khí cơ bộc phát toả ra càng khiến cho toàn bộ thế giới Cấm Kỵ đều cảm nhận được.
“Đại Đế.”
“Đây là hơi thở của Đại Đế, có Đại Đế xuất hành.”
“Lôi Đế, Lôi Thổ sụp đổ, hắn ta muốn ra tay sao? Đế chiến sắp diễn ra rồi sao?”
Tất cả mọi người đều run rẩy, vô số sinh linh đang quỳ xuống, đây là một loại cực hạn uy áp.
Giờ khắc này, không chỉ châu Khai Nguyên mà bên trong những lục địa khác đều có đôi mắt bí mật đang chuyển động.
U Châu.
Bên trên bầu trời, hình như có sóng nước đang chuyển động tạo thành một Vụ Nhãn mờ mịt, nhìn thoáng qua châu Khai Nguyên.
“Lôi Thổ sụp đổ… Hắc ám cũng nên phủ xuống rồi chứ?”
“Toàn bộ nhân quả của châu Khai Nguyên dường như đều bị phủ thêm một tầng che đậy…”
Có một giọng nữ thanh lệ vang lên, tồn tại ở đằng sau đôi mắt bí mật này giật mình, hôm nay lại có cảm giác không thể tra xét được châu Khai Nguyên.
Có nghĩa là ở bên kia xuất hiện một nhân vật có vị cách cực kỳ đáng sợ.
Có lẽ là do hắc ám phủ xuống…
“Chết ở trong hắc ám, sống ở trong hắc ám, nghiệm pháp của ta…”
Dường như ở trong giọng nói thanh lệ nàng mang theo vẻ mong đợi.
Đang mong đợi Lôi Đế ngã xuống, sau đó sống lại.

Châu Vạn Mẫu.
Thổ khí vạn vật hoá thành một đôi mắt Huyền Hoàng, đang quan sát tất cả.
“Ha ha ha… Lôi Đế, chẳng qua chỉ là quân cờ của bọn ta mà thôi…”
“Nếu như sau khi hắn ta bị huỷ diệt còn có thể sống lại, thì chứng tỏ con đường của chúng ta… Thật sự không sai.”

Châu Canh Nguyên.
Ánh sáng màu vàng như ẩn như hiện ở trong thiên địa, dường như áp đảo hết tất cả mọi thứ.
“Phương pháp Ký Sinh… Rốt cuộc là đúng, hay là sai…”
“Hắc ám buông xuống, con đường đã được thôi diễn trong rất nhiều năm tháng, hôm nay nên nhìn thấy rõ rồi…”

Lúc này.
Châu Khai Nguyên.
Rầm!
Bốp!
Lôi điện kinh khủng lập tức tràn ngập trên lãnh thổ rộng ức vạn dặm.
Lôi vận cuồn cuộn khắp vạn lý, thiểm điện như muốn ré rách trời cao.
Ở bên trong Lôi Vân dường như có một con đường lôi điện kinh khủng cuồn cuộn mà đến, một tồn tại vô thượng đang đè ép xuống.
Cơn lốc lôi điện kinh khủng phát sinh ở trên bầu trời châu Khai Nguyên.
Phía trên Khủng Thú Sơn Lâm, lôi điện cũng đang nổ vang, lôi vân rậm rạp.
Tất cả mọi chuyện này chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt.
Mấy người Độc Cô Ngọc Thanh vừa mới bước chân vào bên trong thôn, lôi quang cũng đã theo đến từ chín tầng trời tràn ngập đến đây.
Ở bên trên thần lôi cửu thiên, một nam tử trung niên đứng chắp tay, dường như tất cả thiên lôi đều được sinh ra ở dưới chân của hắn ta, hắn ta chính là lôi chủ của thế gian này.
Lôi Đế đã tới.
Hắn ta lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo.
“Ngược lại ta muốn nhìn một chút phía sau đám người kia còn có dư nghiệt tiên dân nào nữa.”
Hắn ta một đường không chút hoang mang tới đây, một nguyên nhân rất quan trọng chính là muốn thả hổ về rừng.
Cố ý khiến cho đám người Độc Cô Ngọc Thanh chạy trốn, như vậy hắn ta mới có thể tìm được thế lực ở phía sau mấy người Độc Cô Ngọc Thanh.
Một lưới bắt hết.
Hiện tại… Đã đến rồi…
Trong mắt của hắn ta có hồ quang màu xanh nhạt sáng lên, hắn ta sử dụng Đế Nhãn để quan sát bên dưới.
“Hử?”
Chỉ thấy ở bên trong núi rừng lại có một cái sơn thôn nhỏ.
Nhìn qua một cái… Sơn thôn nhỏ này lại khiến cho hắn ta có một loại cảm giác không thể nhìn rõ, không thể nói rõ.
“Điều này sao có thể…”
Lôi Đế không khỏi giật mình, chẳng lẽ nói… Vị cách ở chỗ này rất cao, cao hơn cả bí giới do Đại Đế sáng lập nên?
Chẳng lẽ là…
Niết Bàn tiên dân?
Giờ khắc này, hắn ta nhất thời nảy sinh ra một suy nghĩ.
Thế gian này, thứ có thể áp đảo ở bên trên Đế Đình của Đại Đế, ngoại trừ Đế Đình Chiến Thiên vô thượng tiếng tăm lừng lẫy trước kia cũng chỉ có thể là Niết Bàn Tiên Dân.
Lẽ nào nơi đây còn lưu lại một cõi cực lạc…
Giờ khắc này ở trong lòng của Lôi Đế bỗng nhiên nảy sinh ra một cái suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận