Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2638: Vô Song 2

Nghe vậy Ngô Đại Đức tò mò nói: “Chó chết ngươi cũng là vô thượng? Đạo của ngươi là cái gì? Có thể xếp thứ mấy trong thiên hạ?”
Ánh mắt con chó đen lộ ra vẻ thâm thuý sâu xa, thực sự giống như một vị đại năng muôn đời, cực kỳ có phong thái của một vị cao nhân tịch mịch, nói:
“Đạo của bản Đế không thể nói, còn về thứ hạng…”
Nó lộ ra một nụ cười tràn đầy thâm ý nói:
“Thiên hạ đệ nhị.”
“Chó chết có phải ngươi đang khoác lác hay không?”
Nhưng Ngô Đại Đức căn bản là không tin.
“Gâu nhân sủng, ngươi lại dám nghi ngờ bản Đế?”
Con chó đen há miệng cắn.

Mà giờ khắc này, ở chỗ sâu bên trong phù thổ hắc ám, bên trên bậc thang năm tháng.
Thiếu nữ váy đen đứng dậy, nàng quan sát hết tất cả mọi chuyện xảy ra ở trước mắt, nói nhỏ với Thiên Bộc Hoạ Bút ở trên bầu trời, nói:
“Thần Thổ đã diệt, Đạo Thần không còn.”
“Cho dù tìm về Thần Thổ thì cũng chỉ là bong bóng nước mà thôi… Không có ý nghĩa.”
“Tất cả sinh mệnh đều muốn quy về hư vô đen kịt, sinh mạng sinh ra chính là đối nghịch với bản luật vũ trụ…”
Trong mắt của nàng lạnh nhạt mà bình tĩnh, sương mù màu đen lơ lửng bất định nói:
“Ta ở đây, cho dù ngươi có bỏ ra bổn nguyên Đạo Thần của bản thân, khiến cho sinh linh Thần Thổ tái hiện thì bọn họ cũng sẽ đều chết đi bởi vì ta… Đạo thần đã định trước là sẽ không xuất hiện, con đường Cấm Kỵ đã định trước là sẽ không thông.”
“Tâm Viên nguyện thay Cô Giả đánh cùng tiền bối một trận.”
Nàng lên tiếng, tia sáng màu đen sáng chói giống như muốn xuyên thủng chư thiên, giống như muốn ngược dòng về phía Thiên Bộc Hoạ Bút.
Nhưng vào giờ khắc này, ở bên trong Thần Giới hắc ám bỗng nhiên vang lên một giọng nói:
“Khỉ nhỏ, đừng chờ chết, nhanh, đi trốn cùng với ta.”
Nghe được giọng nói này, thiếu nữ váy đen bỗng nhiên sững sờ.
Giờ khắc này, trong đầu của nàng bỗng nhiên có một hình ảnh xẹt qua…
Đó là vô số năm tháng về trước, nàng chính là Công Chủ của tộc Mi Hầu Lục Nhĩ, lúc đó đạo Vô Song phủ xuống, văn minh Thần Đạo gặp nạn, máu chảy thành sông, thây ma chất thành núi, vô số thần thú cường đại chết đi…
Toàn bộ thế giới đều phủ đầy hắc ám, nàng là người sống sót cuối cùng, bỏ chạy ở trong đêm tối, mấy lần đã không còn hy vọng sống sót, toàn tộc dốc hết sức lực muốn đưa nàng ra bên ngoài, tránh bị đạo Vô Song giết chết…
Khi nàng đi đến bậc thang năm tháng lại phát hiện một nam nhân trung niên…
Hắn ta ngồi khoanh chân ở bên trên bậc thang năm tháng, trên người nhuộm đầy máu tươi, giống như một bức tượng điêu khắc, cả người đều đang run rẩy.
Nàng cho rằng hắn ta là người của Thần Giới cho nên vội vàng hô hoán hắn ta:
“Đại thúc, đừng chờ chết, nhanh, đi trốn cùng với ta…”
“Khỉ nhỏ, đừng chờ chết, nhanh, đi trốn cùng với ta.”
Giọng nói này lại vang bên tai của thiếu nữ váy đen một lần nữa.
Nàng hồi tưởng lại một cái hình ảnh trước kia, thế nhưng ngay sau đó liền lắc đầu…
Không nên nhớ lại ký ức đạo tâm bị hư hỏng nữa, tất cả mọi chuyện về Thần Giới… Có lẽ nên được chôn vùi.
Trải qua vô số năm tháng, đạo tâm hắc ám của nàng sớm đã đại thành, sẽ không còn có dao động.
Nhưng giọng nói này lại quen thuộc như thế…
Nàng theo bản năng nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy ở bên trong bóng đêm bỗng nhiên có một nam nhân trung niên bước ra, trên khuôn mặt của hắn ta tràn đầy lo lắng, giống như điện chớp lao đến nói:
“Theo ta đi, đừng chờ chết.”
Hắn ta nắm lấy tay của thiếu nữ váy đen.
“Chủ nhân…”
Thiếu nữ váy đen ngạc nhiên tột độ, không thể tưởng tượng nổi nhìn người nam nhân trung niên ở trước mặt này…
Năm đó chủ nhân phản bội sư phụ, không phải đã chết rồi sao?
Vì sao bây giờ lại xuất hiện…
Trong lúc nhất thời nàng bỗng nhiên ngây dại.
“Tại sao lại bị khoá thế này…”
Ngao Vô Song nhìn thấy xiềng xích ở trên chân của thiếu nữ váy đen, vừa tức giận lại vừa đau lòng nói:
“Ai làm, ai lại có thể đối xử với ngươi như vậy… Ta sẽ chỉnh chết hắn ta.”
Hắn ta dùng sức muốn chặt đứt cái xiềng xích này, thế nhưng tu vi của hắn ta căn bản không thể lay động được xiềng xích này một chút nào.
“Chủ nhân… Đây là do sư phụ để lại giúp ta ngộ đạo, ngươi không thể phá hỏng được, nếu không sư phụ sẽ tức giận…”
Nàng vội vàng lên tiếng.
Nhưng hai mắt Ngao Vô Song cũng đỏ lên nói:
“Ngộ cái rắm đạo… Lão tử liều mạng với ngươi.”
Giờ khắc này ở trong tay của hắn ta bỗng nhiên có một ngọn lửa màu đen đốt cháy xiềng xích.
Ngọn lửa màu đen hầu như có thể huỷ diệt hết tất cả mọi thứ, nhưng lại vô dụng với cái xiềng xích này.
“Khiêu Đại Thần… Làm như thế nào, làm như thế nào?”
Trong lòng của hắn ta đang gào thét.
Khỉ nhỏ lại bị người ta khoá đi như thế, mắt cá chân cũng bị xiềng xích đâm thủng… Hoàn toàn chọc giận hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận