Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2781 - Phiên ngoại 3: Tịch Giả (2)

Phần 2: Cũng sẽ không bao giờ điên
Phần 2: Cũng sẽ không bao giờ điên
Cô Giả bắt đầu tu luyện Ma Ngưu Quyền.
Sau khi quay trở lại nơi huấn luyện, Chiến Thạch bắt đầu đặc biệt quan tâm Cô Giả.
Thiếu niên này để lại ấn tượng quá sâu sắc cho hắn ta.
“Ừm?”
Hắn ta chợt phát hiện ra cái gì đó, đi tới bên cạnh Cô Giả, nói:
“Tại sao cơ thể lại trở nên mập mạp như thế? Luyện sai rồi?”
Lúc này thân thể suy nhược của Cô Giả lại trở nên cường tráng vô cùng, thậm chí có hơi béo phì.
Rất giống như là luyện công đến tẩu hoả nhập ma.
Nhưng khi hắn ta xé mở lớp áo vỏ cây của Cô Giả, nhìn thấy cảnh tượng ở phía dưới lớp quần áo, hắn ta cũng không khỏi choáng váng.
Trên cánh tay gầy yếu của Cô Giả, trên lưng, trên đùi… Đều dùng dây thừng buộc đầy tảng đá.
Hắn đang gia tăng trọng lượng cho mình.
Chiến Thạch bỗng nhiên vỗ một cái, những hòn đá ở trên cơ thể của thiếu niên đều rơi xuống mặt đất.
“Đi theo ta.”
Hắn ta lên tiếng, xoay người.
Cô Giả trầm mặc đi theo.
Dưới thác nước.
Thác nước to lớn chảy xuống từ bên trên đỉnh núi.
“Biết ta trở thành cao thủ đệ nhị của bộ lạc như thế nào không?”
Chiến Thạch lên tiếng chỉ về phía thác nước ở đằng trước nói:
“Ta luyện quyền ở trong thác nước, quyền xa hơn bình thường.”
“Nhưng rất khó.”
Nhưng thiếu niên đã đi rồi.
Bóng dáng của hắn biến mất trong thác nước.
Sau đó nhanh chóng bị thác nước đánh đập vào hồ nước.
Hắn tiếp tục.

Ở bên ngoài bộ lạc càng ngày càng trở nên lo lắng.
Bộ lạc của Cô Giả có tên là Vân Hoàng Bộ, xung quanh còn có ba cái bộ lạc khác, Huyết Nha Bộ, Thiết Thụ Bộ, Hoả Thảo Bộ.
Nhưng ở trong vòng một tháng ngắn ngủi này, Thiết Thụ Bộ cùng Hoả Thảo Bộ đã bị Huyết Nha Bộ chinh phục.
Mỗi ngày những người đi ra ngoài đều mang về đủ loại tin tức.
Trong đại sảnh nghị sự của Vân Hoàng Bộ, những thủ lĩnh đang đấu khẩu lẫn nhau.
“Tuyệt đối không thể đầu hàng Huyết Nha Bộ… Đám lão quạ đen của Huyết Nha Bộ chuyên môn cắn nuốt trẻ con và xử nữ, đến lúc đó, toàn bộ bộ lạc của chúng ta đều sẽ trở thành chuồng nuôi huyết thực của bọn hắn, có khác gì súc vật hay không?”
“Thiết Thụ Bộ cũng không có đầu hàng… Thế nhưng toàn bộ mọi người đều đã chết, toàn bộ bộ lạc biến thành một vùng đất cằn cỗi.”
“Huyết Nha của Huyết Nha Bộ kia thuộc về cổ tộc… Chúng ta không có sự lựa chọn, nếu như Cổ Tộc đã để mắt tới mảnh đất cằn cỗi này của chúng ta, như vậy không chỉ có chúng ta, mọi người… Đều chỉ có thể thần phục.”
Có người căm phẫn, có người sợ hãi.
Ở thời đại này, nhân tộc quá mức nhỏ yếu.
Chúa tể thế giới chính là những cổ tộc còn xa xưa hơn cả nhân tộc.
Bọn hắn có thần thông cường đại, huyết mạch kinh khủng.
Hôm nay cổ tộc Huyết Nha tới… Đủ để huyết tẩy toàn bộ Đại Hoang.
Thủ lĩnh bộ lạc im lặng một lúc lâu mới nhìn về phía A Công nói:
“A Công, có cách giết chết Huyết Nha không?”
A Công là người có kiến thức rộng rãi nhất trong bộ lạc, lão đã từng đi ra khỏi Đại Hoang, thậm chí đi tới quốc gia phồn hoa.
A Công lắc đầu nói:
“Huyết Nha ít nhất cũng ở cấp Thông Mạch, thậm chí là Nội Hoả Cảnh… Giết không chết.”
Mọi người cũng im lặng theo.
Bọn họ nhìn về phía thủ lĩnh bộ lạc.
Đang chờ đợi một cái quyết định.
Cuối cùng thủ lĩnh bộ lạc cũng đứng dậy, một lúc lâu sau hắn ta mới nói:
“Cuồng Đao, ngươi phụ trách lựa chọn một bộ phận hài tử, dẫn bọn hắn rời khỏi đây…”
“Những người còn lại… Tử chiến.”
Trên khuôn mặt bình tĩnh của thủ lĩnh bộ lạc xuất hiện sự quyết tuyệt chưa từng có.

Màn đêm buông xuống.
Dưới ánh trăng, tiếng thác nước vang lên đinh tai nhức óc cực kỳ.
A Công cùng Chiến Thạch đi tới phía trước thác nước.
Nhìn thiếu niên chuyên tâm luyện quyền ở bên trong thác nước, A Công bỗng nhiên lên tiếng nói:
“Mười ngày trước hắn cũng đã khí huyết viên mãn, cốt cách cũng kiên cố không gì sánh nổi rồi.”
“Vì sao không cho hắn bí quyết Thông Mạch?”
Thiếu niên ở bên dưới thác nước kia đã tràn đầy khí huyết, đạt tới đỉnh phong, cốt cách cũng đã kiên cố không gì sánh nổi, bước tiếp theo chính là Thông Mạch.
“A Công, ngươi cũng biết hắn không có tương lai.”
Nhưng Chiến Thạch lắc đầu nói:
“Dùng Đoạn Cốt Thảo để đạt tới cảnh giới Tôi Cốt Cảnh, suốt đời cũng chỉ có thể dừng tại một bước này, cho hắn công pháp Thông Mạch cũng vô ích.”
A Công lạnh nhạt nói:
“Không phải trước đó ngươi cũng cho rằng một người bình thường không có khả năng tu luyện hay sao?”
“Thế nhưng hắn làm được.”
Chiến Thạch đã trầm mặc.
A Công đang suy tư bỗng nhiên lão nói:
“Ngươi đang sợ?”
Chiến Thạch không có che giấu, gật đầu nói:
“Ta thực sự cảm thấy sợ hãi hắn.”
A Công khó hiểu:
“Sợ hãi?”
Chiến Thạch gật đầu nói:
“Ánh mắt của hắn quá mức kiên nghị, kiên nghị giống như một con sói hoang mà ta đã từng giết.”
“Ta đã giết sạch cả một đàn thú dữ, lúc đó toàn bộ sói đều bị tinh lực của ta chấn nhiếp không dám nhúc nhích, nhưng con sói hoang này vẫn xông về phía trước…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận