Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2692: Lý Phàm vào lồng giam

Tâm Ninh đã học được vạn đạo, cho nên trước một chưởng này, tất cả những gì Tử Lăng vẽ ra đều biến mất, ảo thuật của Tô Bạch Thiển cũng không hề có tác dụng.
Tử Lăng và Tô Bạch Thiển đều đập mạnh xuống dưới mặt đất, miệng phun máu tươi.
Trọng thương!
“Trong bức tranh là ma quỷ, là tà niệm không nên tồn tại, là giòi bọ vi phạm ý chí của vũ trụ.”
Lý Phàm hắc ám nói nhỏ bên tai Tâm Ninh:
“Hắn không nên xuất hiện ở trên đời này, khiến cho hắn trở nên yên lặng, ném hắn vào trong lồng giam của Hắc Ám Chi Khung, khiến cho hắn không thể nhìn thấy ánh sáng ở phía sau lưng, cũng không tìm được mỏ neo ở hiện thế nữa…”
Tâm Ninh nói nhỏ:
“Đại ca ca kêu ta làm cái gì… Ta làm cái đó.”
Nàng đi tới nhìn thoáng qua bức tranh ở trên bàn đá.
Trên bức tranh vẫn vẽ một cảnh tượng như trước, ngọn núi cao nối liền với sơn thôn nhỏ, mà ở bên trong núi rừng, trên đỉnh ngọn núi cao siêu việt nhân quả, năm tháng có một gốc cây thông già, dưới gốc gây một mình Lý Phàm đang ngồi đó.
Lúc này dường như vẻ mặt của Lý Phàm trong tranh cực kỳ cô đơn mà bi thương, tuyệt vọng mà không hiểu.
Có lẽ hắn đã nhìn thấy được cảnh tượng những người mà mình quan tâm đang tàn sát lẫn nhau ở trong hiện thực.
“Ngươi không nên tồn tại… Lồng giam hắc ám mới là địa phương mà ngươi nên đi.”
Tâm Ninh nói nhỏ một câu, sau đó cầm bức tranh kia lên.
Nàng sử dụng lực lượng Vô Thượng để ném bức tranh kia về phía Hắc Ám Chi Khung.
Dường như bức tranh này đã vượt qua thời gian và không gian, lơ lửng trôi nổi ở trong vũ trụ, xuyên qua Hắc Ám Chi Môn để tiến vào Hắc Ám Chi Khung.
Giờ khắc này, ở bên trong Hắc Ám Chi Khung, tất cả cường giả đều sợ hãi.
“Đó là… Vị kia?”
“Vị kia ở trong bức tranh.”
“Dùng lực lượng của Hắc Ám Chi Khung mở ra lồng giam hắc ám để khoá hắn lại.”
Giờ khắc này, toàn bộ cường giả Vô Thượng lên tiếng.
Dưới Hắc Ám Chi Khung, lúc này toàn bộ ngôi sao hắc ám dốc hết toàn bộ lực lượng hắc ám để mở ra một cái lồng giam hắc ám.
Đó là một mảnh hắc ám khó có thể miêu tả được, dường như là đầu nguồn hắc ám, hắc ám giống như được thực chất hoá, vứt hết tất cả ánh sáng, chém hết tất cả đại đạo, trấn áp hết tất cả nghe nhìn và suy nghĩ.
Nơi đó là yên lặng vĩnh hằng, là hắc ám không đổi, là sự lạnh lẽo nguyên sơ, là vũ trụ ngạo mạn.
Dường như toàn bộ Hắc Ám Chi Khung đều tồn tại bởi vì mảnh hải dương hắc ám đó.
Bản luật vũ trụ đan xen lẫn nhau ở trong bóng tối.
Bức tranh bay xuống dưới đó bị hắc ám cắn nuốt hoàn toàn, không thể nhìn thấy rõ được nữa.
Dường như bức tranh kia chưa từng xuất hiện ở trên đời này.
Cho dù đã từng xuất hiện ở trên đời, thì lúc này cũng đã hoàn toàn bị xoá đi.

Lúc này.
Cửu Châu Cấm Kỵ, châu Khai Nguyên, Khủng Thú Sơn Lâm.
Từ khi bức tranh kia bị đưa đi, ngọn núi cùng với mảnh rừng ở xung quanh bỗng nhiên đều khôi phục lại sự bình thường, không còn là một lĩnh vực khó có thể đặt chân tới được nữa.
Ngọn núi quay trở lại làm một ngọn núi thông thường, có chim muông bay qua, có dòng suối chảy xuôi, có làn mây trôi nổi, sương mù lượn lờ.
Đại triều hắc ám đúng hẹn mà tới Cửu Châu, cắn nuốt toàn bộ chốn cực lạc cuối cùng.
“Hắn sẽ vĩnh viễn bị chôn sâu ở trong bóng tối.”
Lý Phàm hắc ám nói nhỏ, sau đó hắn đi tới trước mặt Tử Lăng cùng Tô Bạch Thiển, vẫy tay, giải phóng bản luật của bản thân.
“Không…”
Tử Lăng khó khăn giơ bút vẽ lên, muốn ra tay với Lý Phàm hắc ám.
Nhưng Lý Phàm hắc ám chính là thiên hạ đệ nhị, dưới vũ trụ, là một trong hai tồn tại tự sinh ra bản luật của bản thân, cho dù nàng có là Thiên Đế, Vô Thượng thì cũng không có cách nào chống lại được.
Tròng mắt của Tô Bạch Thiển và Tử Lăng dần dần bị sương đen thay thế.
“Ừm… Lồng giam hắc ám ở bên trong Hắc Ám Chi Khung có thể cắt đứt toàn bộ liên hệ giữa hắn cùng với hiện thế.”
Lý Phàm hắc ám tươi cười mở miệng nói:
“Hiện tại ngay cả ở trong hiện thế, e rằng những người mà hắn quan tâm đều đã bị dị hoá hết rồi, cho dù loại liên hệ này có khôi phục, khi hắn quay đầu nhìn lại cũng chỉ thấy một mảnh trống vắng mà thôi.”
“Người càng mạnh thì lại càng cần hiện thế chống đỡ, bắt đầu từ bình thường ở nơi này, hoặc là tìm mỏ neo của bản thân ở trong những sinh linh, một khi cái neo này biến mất, thì người càng mạnh sẽ càng nhanh quên đi mất bản thân là ai.”
“Cuối cùng, cho dù biến thành người mà bản thân đã từng căm ghét nhất thì cũng không thể nào phát hiện ra được.”
Hắn nói, sau đó nhìn thoáng qua Khiêu Đại Thần hắc ám ở phía sau nói;
“Lão tam, ngươi nói xem?”
Sắc mặt của Khiêu Đại Thần hắc ám âm trầm nói:
“Hắc ám chính là cái neo mà vạn linh đều phải tuân theo.”
Lý Phàm hắc ám mỉm cười nói:
“Đương nhiên.”
“Tiếp theo, trong kế hoạch của các ngươi thì nên làm như thế nào?”
“Đi tiêu diệt sơn thôn nhỏ kia sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận