Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2493: Luân Hồi chưởng khống quyền bính 2

“Sư phụ xây dựng Luân Hồi, bởi vì sợ sinh linh trên thế gian hoàn toàn chết đi sao…”
Độc Cô Ngọc Thanh cũng nhỏ giọng lên tiếng.
Năm đó, ở bên phía Chân Tổ Giới, sư phụ sáng chế ra Luân Hồi, hình thức ban đầu của Luân Hồi được giấu ở trong ngọc Hồng Trần, đưa cho vị mang điểm cuối của vạn đạo, chính là muốn che chở cho vị mang điểm cuối của vạn đạo sẽ không chết đi.
Hôm nay người đứng đầu của Luân Hồi… Có lẽ đã đi theo con đường Luân Hồi, nắm giữ một châu này ở trong tay rồi.
Có nghĩa là toàn bộ sinh linh của một châu này, sinh tử của bọn họ đều sẽ trải qua Luân Hồi, do Luân Hồi chưởng khống…
“Như vậy cho dù những sinh linh đã được Luân Hồi chiếu sáng chết ở trong bóng đêm cũng có thể có cơ hội tái hiện…”
Hắn lẩm bẩm nói:
“Sư phụ đã chuẩn bị vẹn toàn rồi hay sao? Trước khi nghênh chiến, trước hết người phải sử dụng Luân Hồi để thu xếp ổn thoả cho sinh linh ở trên thế gian…”
“Chỉ có thể có như vậy, hắn mới có thể yên tâm đi đánh một trận…”
Dường như hắn đã hiểu ra cái gì.
Hắc ám chưa chắc có thể đánh bại được sư phụ, nhưng lại có thể huỷ diệt được hết tất cả sinh mệnh ở trên thế gian.
Luân Hồi chính là nơi mà sư phụ dùng để bảo vệ toàn bộ chúng sinh trong thiên hạ.
Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng hắn mới nói:
“Đi thôi, đi đến U Châu.”
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm các sư huynh đệ quay trở về.
Lúc này mọi người rời khỏi sơn thôn nhỏ.

Đúng lúc này.
Châu Khai Nguyên, ở bên trong một vùng đất hoang tàn vắng vẻ nào đó, gió xoáy màu đen hoá thành hai cái bánh xe to lớn điên cuồng chuyển động, dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng được đi qua thiên hạ.
Ở bên trên hai cái bánh xe được hình thành từ cơn lốc xoáy màu đen lại là một nam nhân trung niên.
Chân hắn ta giẫm lên trên bánh xe hắc ám, lúc này cuối cùng cũng dừng lại.
“Cơn lốc Phù Dao màu đen, kết hợp cùng với Truy Tinh Trục Nguyệt Vô Song Luân trước kia… Tốc độ nhanh hơn.”
Người này đương nhiên chính là Ngao Vô Song, lúc này cuối cùng hắn cũng thở phào một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Hắn ta đã từng diễn hoá ra một loại thần thông Phong Hoả Luân, tên là Truy Tinh Trục Nguyệt Vô Song Luân, tốc độ cực nhanh, lúc này hắn kết hợp cơn lốc Phù Dao ở bên trong vùng đất Hư Vô của Đạo Cảnh Địa cùng với thần thông kia, tốc độ nhanh đến mức thần kỳ.
Hiện tại hắn ta đã vượt qua một nửa châu Khai Nguyên, bỏ lại sơn thôn nhỏ ở xa tít tắp rồi.
An tâm, an tâm.
“Hử?”
Nhưng vào giờ khắc này, Ngao Vô Song bỗng nhiên nhận ra một biến hoá nào đó.
Hắn ta vội vàng quan sát Đạo Cảnh Địa của mình.
Chỉ thấy lúc này ở bên trong Đạo Cảnh Địa lại có một đoá hoa màu xanh lam đang chậm rãi nở ra.
Đó là… Bông hoa do Lôi Đế để lại.
Ngao Vô Song lập tức ngạc nhiên, cái quỷ gì vậy, không phải Lôi Đế đã chết rồi hay sao, tại sao vật do hắn ta để lại còn có thể làm ra chuyện quái quỷ này.
Lẽ nào… Phương pháp Ký Sinh có hiệu quả hay sao?
Không phải có ý nghĩa hắn ta sẽ trở thành nơi để Lôi Đế ký sinh, Ký Chủ?
Trong lúc hắn ta còn đang lo lắng, bông hoa kia chậm rãi nở ra, dường như ở trong đó có một sinh linh muốn xuất hiện.
Nở hoa kết trái, thế nhưng lại kết trái ra một sinh linh.
Điều này khiến cho Ngao Vô Song cực kỳ sợ hãi.
Ngay sau đó, bông hoa kia lại có thể hấp thu khí tức ở bên trong Đạo Cảnh Địa của Ngao Vô Song, hắc vụ nồng nặc bị phun ra nuốt vào, cuối cùng, hình bóng của sinh linh kia dần dần ngưng thực lại.
Đó là…
Một con Lôi Điểu?
Tuy nhiên, giờ phút này, con Lôi Điểu không còn có màu xanh thẳm thuần tuý nữa, ngược lại có một đôi mắt màu đen.
Lôi Điểu sống lại nhanh chóng biến hoá, lập tức hoá thành hình người, thoạt nhìn qua giống y như đúc với Lôi Đế.
“Đệt mợ nó, thực sự sống lại rồi?”
Ngao Vô Song nhất thời giật mình, Lôi Đế lại có thể thực sự sống lại ở bên trong Đạo Cảnh Địa của hắn ta.
Quái thật đấy.
“Đại Đế… Ngươi có khoẻ không?”
Hắn ta theo bản năng hỏi một câu.
Mà giờ khắc này, ở bên trên bông hoa màu xanh lam, bóng người đang ngồi hoảng hốt tỉnh lại, bỗng nhiên nói nhỏ:
“Ta chết…”
“Xảy ra chuyện gì… Ta chỉ nhớ đuổi theo mấy tên tiểu súc sinh, đi đến châu Nhất Nguyên, sau đó toàn bộ trí nhớ của ta đều biến mất?”
Lôi Đế giật mình lên tiếng.
Hắn ta bước xuống từ bên trên bông hoa kia, quan sát xung quanh rồi nói:
“Ta sống lại… Con đường ký sinh có hiệu quả, thế nhưng… Đế Quả của ta.”
Trên mặt của hắn ta lập tức hiện lên vẻ khó coi đến cực điểm.
Hắn ta chính là một Đại Đế, nhưng mà bây giờ quyền bính hoàn toàn biến mất, hơn nữa càng không thể cảm giác được sự tồn tại của con dấu Thiên Tâm nữa.
Hắn ta thực sự ký sinh thành công, thế nhưng… Không khác gì bị đâm một đao cả.
Không còn là Đại Đế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận