Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2384: Tượng đá hắc ám

“Gửi hết tất cả những tượng đá này đến đây.”
Ở bên trên con đường nhỏ màu đen bỗng nhiên xuất hiện từng tảng đá.
Những tảng đá kia… Giống như đến từ chỗ tối ở trong vũ trụ, toàn bộ đều là một màu đen kịt, tảng đá cứng rắn đến cực điểm, dường như có thể phá vỡ hết tất cả thần binh trên thế gian.
Mà ở bên trên những tảng đá màu đen cứng rắn lại có một vài bức tranh điêu khắc.
Những điêu khắc này… Đều là hình người.
Hình người đang múa kiếm, mỗi một động tác đều giống như ẩn chứa chân ý vô tận, ngưng tụ đại đạo to lớn.
Có khoảng người tên Hủ Nô thẫn thờ xuất hiện, đặt những tảng đá này xuống con đường nhỏ màu đen bên trong mảnh đất tràn đầy sương mù dày đặc.
“Nguồn gốc của bức điêu khắc… Đại diện cho tồn tại kiếm đạo ở bên phía đầu nguồn sao…”
Tồn tại ở bên trên con đường nhỏ màu đen lẩm bẩm nói:
“Không hổ cho dù có chết đi cũng đều có thể sừng sững tồn tại ở bên trên ngai vàng hắc ám… Thật là đáng sợ, kiếm đạo không thể quan sát… Thậm chí phải cần sử dụng Chí Ám Chi Thạch mới có khả năng chịu tải được…”
Mặc dù chủ nhân của con đường màu đen đến từ đầu nguồn thế nhưng cũng không thể xem hiểu được những điêu khắc ở bên trên tảng đá màu đen này.
“Có những điêu khắc này ở đây, ta sẽ không cần trực diện vị kia… Chỉ cần an tâm cướp đoạt cây đèn này là được… Bằng không mà nói, e rằng thực sự bị tiêu diệt rồi…”

Rất nhanh, những tên hủ nô này cũng đã sắp xếp xong những tảng đá màu đen.
“Đi cùng ta đến Nhiên Đăng Cốc.”
Giọng nói ở bên trên con đường màu đen vang lên, lúc này mười ba Hủ Nô xoay người đi theo con đường màu đen này.
“Ngao Vô Song, đi nhanh lên…”
Trong đó, lão hủ nô cầm đầu cầm khoá sắt ở trong tay, dùng con ngươi hầu như sắp thối rữa nhìn lướt qua Ngao Vô Song ở phía sau cùng của đội ngũ.
Ngao Vô Song này… Cảnh giới quá yếu rồi sao? Chế thành hủ nô mà hành động vẫn chậm chạp như vậy…
Lão hủ nô này không thể nào giải thích nổi.
Mà giờ khắc này, trong lòng Ngao Vô Song cũng sợ hãi, giả vờ thành thật nói:
“Rõ…”
Sau đó cùng đi.
Vừa đi hắn ta vừa tìm kiếm cơ hội.
Khoảng thời gian trước, hắn ta đi theo Cổ Lộ Cấm Kỵ, xuyên qua Đại Mạc, rơi vào một giới này.
Kết quả lại trực tiếp rơi xuống trước một cái hang động đen kịt.
Sau đó thì gặp những thứ này, người không ra người, quỷ không ra quỷ…
Những người này nghiêm hình tra hỏi hắn ta còn chưa tính, cuối cùng còn dùng một vải liệm hôi thối quấn quanh người của hắn ta.
Tuy nhiên may mắn là đối với hắn ta, hình như vải liệm kia cũng không có tác dụng gì, chẳng qua chỉ là mùi thối có hơi nặng một chút.
Cho nên hắn ta quyết định trước hết phải diễn, giả bộ biến thành Hủ Nô… Sau đó tìm cơ hội rời khỏi.
Nếu không, đi theo những thứ này người không ra người quỷ không ra quỷ, sớm muộn gì hắn ta cũng xảy ra chuyện.

Sương mù tràn ngập.
Phạm Phách Minh cắn nuốt từng ngụm từng ngụm hoa sen đá.
“Ăn ngon, ăn ngon.”
Hắn kích động phi thường, khi đoá hoa sen đá này vào bụng, hắn rõ ràng cảm giác được một loại khí cấm kỵ vô cùng dư thừa vọt thằng vào bên trong Đạo Cảnh Địa của hắn, khiến cho Đạo Cảnh Hư Vô của hắn có thêm một loại khí tức.
Hiện tại hắn đã bước vào cảnh giới Nạp Cấm tứ trọng rồi…
“Xấu hổ Dao Dao… Ta quên không để lại cho muội…”
Hắn ăn xong rồi, bỗng nhiên mới ý thức tới…
Chính mình đã ăn quá nhanh, chưa đưa cho muội muội.
Nhưng Phạm Dao Dao cũng nói:
“Không có việc gì không có việc gì, ta không thích cái này…”
Quan trọng là… Nhìn qua thì có vẻ không thể ăn được…
Sau đó bọn họ đi cùng với Lý Phàm về phía trước.
Tiếp theo, những cảnh tượng tương tự lúc nãy lần lượt xảy ra.
Một con vượn đen trốn ở bên trên một cây ăn quả to lớn, nhìn thấy mấy người Lý Phàm, nó nhảy xuống, ngồi xổm ở gốc cây, ngoan ngoãn hiểu chuyện, thậm chí còn chuẩn bị bổ xương đỉnh đầu của mình ra.
Nhưng Lý Phàm chỉ mỉm cười, hắn cũng không thích ăn những đồ vật như não khỉ này, để cho con khỉ này đi ra, tuỳ tiện hái hai quả trái cây đưa cho Phạm Dao Dao cùng với Phạm Phách Minh.
Chính hắn lại không ăn, bởi vì nhìn qua cũng thấy quả trái cây này vừa chua vừa chát, khó có thể ăn được.
Nhưng Phạm Dao Dao cùng với Phạm Phách Minh ăn phải nói là hương vị cực kỳ ngọt ngào.
Một con chim én trắng như tuyết làm tổ ở trên vùng núi cao, Lý Phàm chỉ nhìn thoáng qua, con chim én kia lập tức đẩy tổ yến của nó rơi xuống, sau đó bị Phạm Phách Minh nhặt lên ăn.
Một đám ong mật màu vàng kêu vo ve, Lý Phàm rất tò mò, đến gần tổ ong nhìn qua một chút, con ong mật tung cánh bay ở xung quanh, nhưng cũng không hề cắn hắn.
“Nhìn xem có mật ong hay không…”
Lý Phàm lấy một chút mật ong, sau đó hỏi hệ thống yêu cầu một ít đường trắng, ném vào bên trong tổ ong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận