Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2668: Đệ nhất thiên hạ 2

Nhưng khi kịp phản ứng lại, hắn hỏi mấy người Long Tửu Hiên.
Nhưng trên mặt của mấy người Long Tử Hiên đều mang theo vẻ trầm trọng.
“Tịch Giả, đệ nhất thiên hạ, chí cao vũ trụ.”
Long Tử Hiên lặp lại một câu.
Ngô Đại Đức nghe vậy cũng khẽ ngẩn người lẩm bẩm nói:
“Trên đời này… Lại thực sự có người còn mạnh hơn cả sư phụ sao…”
Hắn cũng hết sức lo lắng.
“Cho dù như thế nào, chúng ta cũng có việc để làm.”
Độc Cô Ngọc Thanh lên tiếng, trên mặt hắn lộ ra vẻ không hề sợ hãi nói: “Cho dù chết đi thì có sợ gì?”
Những đệ tử khác cũng gật đầu.
“Chiến hắc ám, không hỏi kết cục.”
“Chờ, chờ đến khi thế giới hắc ám kia phủ xuống.”
Trong lòng trầm trọng nhưng lại không hề khiến cho bọn họ sợ hãi, ngược lại càng khiến cho bọn họ kiên định hơn.
“Đệ nhất thiên hạ, rốt cuộc cũng chỉ ở trong cái thiên hạ này, chí cao vũ trụ, cũng chỉ là ở trong vũ trụ này… Bản Đế cũng không nói đến trên Thiên, ngoài Trụ…”
“Nếu muốn thắng hắn ta, phải lừa gạt, đại lừa gạt, đặc biệt lừa gạt, dù sao thứ mà chủ nhân chân chính đối phó cũng không phải là con người đáng thương kia… Gâu gâu gâu, bản Đế không nên suy nghĩ lung tung.”
Con chó đen bỗng nhiên giật mình một cái, sau đó vội vàng giơ chân lên bắt đầu thi triển đại thần thông.
“Đệt mợ nó, chó chết, tại sao ngươi… Không nói võ đức, tuỳ tiện đại tiểu tiện, có chút công đức nào không vậy?”
Mấy người Ngô Đại Đức cực kỳ ghét bỏ.
Con chó đen cũng khinh thường nói:
“Nhân sủng, ngươi thì biết cái gì, bản Đế gọi cái này là che lấp thiên cơ.”
“Đại thần thông của bản Đế có thể chặt đứt nhân quả thiên địa, che đậy chí cao nghe nhìn…”
Xong một bãi nước tiểu, nó cũng cảm thấy yên tâm hơn, dù sao cho dù tồn tại không chỗ nào không nghe thấy, không chỗ nào không nhìn thấy thì cũng sẽ không vui vẻ ngồi xem đại thần thông của nó…
Ngay sau đó trong đôi mắt chó lộ ra vẻ cực kỳ đau buồn nói:
“Chủ nhân thực sự không đánh lại Tịch Giả, chúng ta chờ thế giới hắc ám phủ xuống, mau chạy đi!”
Trong lúc đại chiến nổ ra ở bên ngoài chỗ châu Khôi Vụ.
Ở bên trong một cánh cửa đá khổng lồ, đứng sừng sững ở bên trong một vùng không gian bí ẩn.
Dường như cánh cửa đá đang ngăn cách với một thế giới khác, ngay cả tốc độ chảy thực tế của năm tháng cũng không thể thẩm thấu vào bên trong cánh cửa này được.
Ở bên trong cánh cửa đá là một lối đi đen kịt một màu.
Không ngừng đi về phía trước, cuối cùng trước mặt cũng xuất hiện một chút ánh sáng nhạt, đó là một cái cầu thang được tạo thành từ vô số thư tịch, tổng cộng có một trăm bậc.
Cầu thang một trăm bậc thông với bầu trời, ở bên trên bầu trời phát ra vô tận ngôi sao.
Mỗi một ngôi sao đều là kết tinh trí tuệ trong một khoảng thời gian của lịch sử loài người.
Nơi đây chính là thế giới thuộc về vạn đạo.
“Từ cổ chí kim, những Vô Thượng không dám tấn công Đê Bá mà lựa chọn sống tạm đều trốn vào bên trong cánh cửa này…”
Mặc Tri nhìn về phía cầu thang trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ nóng bỏng.
“Mỗi một vị Vô Thượng đều từng chứng nhận một khoảng thời gian huy hoàng, đây là kết tinh của vô số nền văn minh… Cho ta một vạn năm để học, cho dù Vô Thượng… Ta cũng có khả năng chạm đến được.”
Hắn ta đi về phía bậc thang phía trước, bỗng nhiên dường như hắn ta nhận ra cái gì đó, chỉ thấy ở một phương hướng khác có một tiểu cô nương cõng rương sách ở trên lưng đã đi tới.
“Hử?”
Mặc Tri hơi nghi hoặc một chút, không ngờ ở bên trong Vạn Đạo Chi Môn còn có người khác?
Sắc mặt của hắn ta lạnh xuống, nói: “Đứng lại.”
Tâm Ninh nhìn thấy Mặc Tri, đôi mắt to chớp chớp nói:
“Ngươi là ai vậy?”
Mặc Tri lạnh lùng nói:
“Ta chính là Đại Đế Mặc Tri.”
“Ngươi là người phương nào? Vì sao lại tới đây?”
Tâm Ninh nói: “Ta à? Ta là Tâm Ninh, ta tới đây để đọc sách.”
“Ngươi cũng đến đi học sao? Có thể đi tới nơi này, nhất định tiền bối Đại Đế ngươi rất là bác học?”
Trong đôi mắt to của nàng tràn đầy sự ngây thơ, rất ngạc nhiên.
“Sinh linh sương trắng…”
Mặc Tri đã nhận ra được sự khác biệt của Tâm Ninh, trong lòng của hắn ta hơi kinh hãi, đã sinh ra sát tâm.
Nhưng nơi đây đã bị rất nhiều Vô Thượng quan sát rồi, tiểu cô nương này được bọn họ dẫn dụ đến đây, có nghĩa đã nhận được sự cho phép của bọn họ.
Nếu như giết chết Tâm Ninh, ngược lại là không tốt.
“Ngươi có thể rời đi trước, tri thức ở nơi này không phải là loại con nít chưa dứt sữa như ngươi có thể mơ ước được.”
Mặc Tri lạnh lùng nói.
Tâm Ninh lại cười nói:
“Mặc Tri tiền bối, đại ca ca của ta đã từng nói mỗi người đều có quyền được ham học hỏi, cánh cửa tri thức sẽ mở ra với tất cả mọi người trong thiên hạ.”
Mặc Tri lạnh nhạt nói: “Nói khoác mà không biết ngượng.”
“Mà thôi, chuyến đi này của bản Đế chỉ bởi vì ham học hỏi, tha cho ngươi một mạng, đừng tới quấy rầy ta, nếu không giết không tha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận