Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2549: Một cái nhiệm vụ cuối cùng

“Đạo Cấm Kỵ là thời không sinh mệnh cuối cùng, nếu như có thể dùng Mặc Đạo để tiêu diệt thì không còn lo lắng gì nữa.”
Vị ở bên trên ngai vàng hắc ám nghe vậy, không nhịn được cười một tiếng:
“Đây mới là mục đích thực sự ngươi tới thế giới Cấm Kỵ?”
“Để chín đệ tử đi khắp Cửu Châu, biến Cửu Châu trở thành nơi chứng đạo của ngươi, từ đó chưởng khống thời không nơi chứng đạo này… Sư phụ ngươi sai ngươi làm như vậy sao?”
Mặc Giả im lặng một lúc lâu mới nói:
“Không thể nói tên của sư phụ ta… Ngài không nên nhớ tới.”
Tồn tại ở trên ngai vàng hắc ám thản nhiên nói:
“Sợ cái gì, hắn ta cũng không nghe thấy được.”

Sơn thôn nhỏ.
Chiều tối, người ở trong thôn đều tụ tập lại một chỗ.
Con trâu đen to lớn đã bị mổ ra, biến thành nhiều miếng thịt bò, được nấu ở trong nhiều nồi lớn, đủ loại món ăn ngon được bưng lên, mọi người đều cảm thấy rất thích thú.
Bởi vì lần này cũng không có nhiều thịt bò, cho nên cũng không dư thừa thịt bò để nướng, vì vậy mọi người còn chưa đốt lửa trại lên, thế nhưng trên bàn rượu vẫn ăn uống rất linh đình, nâng ly cạn chén.
Lý Phàm để Độc Cô Ngọc Thanh cầm rượu ngon mang tới, cùng với Trương đại bá ngươi một chén ta một chén, uống đến mức sảng khoái.
Rượu quá ba tuần, phần lớn người ở xung quanh đều đã say ngất rồi, Trương đại bá cũng có chút líu lưỡi.
“Tiểu Lý… Ngươi biết không, năm đó Khiêu Đại Thần dẫn theo chúng ta thành lập làng gặp phải vô vàn khó khăn…”
Khuôn mặt của ông đỏ ửng lên, đang hồi tưởng lại chuyện năm xưa:
“Nếu như không có Khiêu Đại Thần, người ở trong thôn cũng đã xong rồi… Năm đó lão phải đi, ta và lão Triệu cũng không có ngăn cản, di ngôn do lão để lại, chúng ta cũng không thể không làm…”
“Chỉ là cắt cổ tay mà thôi… Có chết cũng không sao… Uống.”
Ông lại rót ra một cái bát lớn, cạn chén cùng với Lý Phàm.
“Uống.”
Lý Phàm cũng mỉm cười, lại uống thêm mấy chén lớn cùng với Trương đại bá.
Sau đó cuối cùng Trương đại bá cũng bị say ngất rồi, lúc này Lý Phàm mới đỡ ông quay trở về nhà.
Đến nhà của Trương đại bá, Lý Phàm đỡ Trương đại bá nằm ngủ, chỉ thấy ở bên trên đầu tường của Trương đại bá lại có treo một quyển lịch.
Lịch treo tường kia có chút lâu đời, bốn tờ ở trong đó đều đã bị xé đi rồi.
Lý Phàm hơi ngạc nhiên, mở ra nhìn xem một chút.
Chỉ thấy ở bên trên bốn tờ lịch treo tường bị xé đi chỉ còn lại mấy chữ viết không trọn vẹn, nhưng mơ hồ cũng có thể nhận ra được.
Tiên, Thánh, Thần, Hỗn Độn.
Mà một tờ lịch cuối cùng còn dư lại có tên là Cấm Kỵ.
“Lịch treo tường mà Khiêu Đại Thần đã từng sử dụng… Năm tháng cùng thời gian đã bị xé toang… Cuối cùng năm tháng của thế giới Cấm Kỵ này cũng… Diệt, tất cả mọi người cũng sẽ chết…”
Trương đại bá say khướt lẩm bẩm, hình như bởi vì ông uống quá say nên lúc này giọng nói cũng không còn rõ ràng như bình thường.
Mà Lý Phàm nghe vậy cũng mỉm cười, không hổ là Khiêu Đại Thần…
Ngay cả đồ vật để lại cũng đều là Thần Đạo các kiểu.
Tuy nhiên Lý Phàm cũng không quan tâm nhiều, hắn quen việc dễ làm, may bay nước chảy cắt một chút ở trên cổ tay của Trương đại bá.
Sau đó lại lấy băng gạc băng bó kỹ càng cho Trương đại bá,
Lúc này hắn mới lấy đi chiếc thanh đồng cổ đăng của Trương đại bá.
Lặp lại chiêu cũ, không hề trì trệ chút nào.
Sau khi rời khỏi, Lý Phàm quay trở lại bãi đất trống nơi mọi người ăn tiệc, lại phát hiện mấy người Độc Cô Ngọc Thanh, Long Tử Hiên, Cung Nhã đều biến mất rồi…
Hửm?
Lần này không cần hắn kéo về hay sao…
Lúc này hắn quay trở lại tiểu viện, vừa mới đẩy cửa tiến vào lại phát hiện Long Tử Hiên, Độc Cô Ngọc Thanh, Cung Nhã đều ngã xuống ở ven miệng giếng.
Lý Phàm đi tới, chỉ thấy bên trong thùng nước vẫn còn có nửa thùng chưa uống xong hết.
Lý Phàm ngẩn người, lẽ nào bọn họ quay trở về để uống nước>
Hơn nữa hắn còn chú ý khoé miệng của Long Tử Hiên còn dính một chút bùn đất.
Hắn không chỉ uống nước, mà còn ăn cả đất nữa?
Lý Phàm không thể hiểu nổi, nhưng nhìn qua một chút thì tình trạng của bọn họ vẫn còn rất tốt, lúc này bế Cung Nhã quay trở về, sau đó lại kéo theo Độc Cô Ngọc Thanh và Long Tử Hiên.
Làm xong tất cả mọi chuyện, Lý Phàm đi vào trong thư phòng.
Trên bàn ở trong thư phòng, một chiếc đèn đồng đang đốt cháy.
Dưới tác dụng của dầu hoả, ngọn lửa màu đen vẫn không có tắt.
Lý Phàm đặt chiếc đèn thứ hai ở trên bàn sách, sau đó lấy ra dầu hoả còn dư lại lúc trước đổ vào thêm một ít.
Ngay lập tức, cây đèn dầu thứ hai được đổ tràn đầy.
“Cũng không biết rốt cuộc Khiêu Đại Thần còn gửi về bao nhiêu cây đèn nữa…”
Lý Phàm khẽ thì thào.
Hắn vẫn rất lo lắng, ngày ngày đề phòng kẻ trộm rất khó, ngộ nhỡ một ngày nào đó hắn không để ý tới, Khiêu Đại Thần lại gửi về thêm một cây đèn nữa, e rằng thực sự sẽ có người ở trong thôn qua đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận