Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2490: Khiêu Đại Thần đã chết?

Châu Vạn Mẫn.
Hai loại khí huyền hoàng hội tụ biến hóa, một giọng nói đang lẩm bẩm:
“Lôi Đế diệt.”
“Mong rằng hắn ta có thể còn sống sót được… Như vậy thì con đường của chúng ta mới xem như đã đi thông.”
Châu Canh Nguyên.
Giữa con mắt màu vàng óng tràn đầy ngưng trọng.
“Ở trước hắc ám, Lôi Đế biến mất một cách im hơi lặng tiếng…”
“Quả nhiên đối mặt với hắc ám, đại địch cũng chỉ như con kiến hôi… Sống sót chính là hy vọng xa vời…”
“Con đường ký sinh… Ha ha ha, không đi cũng phải đi rồi…”

Ở bên trong một nơi đen kịt không rõ nào đó.
Trong bóng tối nồng nặc, một con mắt bí mật màu đen đang đảo qua đảo lại, dường như nóng nảy chờ đợi một cái gì đó.
Mà ở bên trên vương tọa hắc ám lại truyền đến tiếng hít thở ngủ say, có vẻ rất nhàn nhã thoải mái, tạo thành sự đối lập rõ ràng với sự lo lắng của con mắt bí mật kia.
Cuối cùng hình như con mắt bí mật màu đen kia đang quan sát một cái gì đó.
“Bóng mờ hắc ám… Bao phủ khu vực kia.”
Giọng nói ở trong bóng tối mừng rỡ, ngay sau đó tồn tại ở trong bóng tối cũng rời đi.
Mà ở bên trên ngai vàng hắc ám, lúc này có một giọng nói nhỏ vang lên, lẩm bẩm nói:
“Bóng mờ bao phủ… Đại trận Phần Trụ sao…”
“Một đạo thân con người nhưng lại cần phải đối đãi như thế… Có chút ý tứ rồi.”

Bên trong hắc ám nồng nặc, phía trước một cánh cửa đen kịt.
Hắc Linh xuất hiện quỳ ở trước cửa, kích động lên tiếng.
“Khởi bẩm chủ nhân, bóng mờ có nguồn gốc từ ngọn lửa hắc ám đã bao phủ một mảnh khu vực của thế giới kia…”
Bí lực của cánh cửa hắc ám chuyển động, có giọng nói truyền ra ngoài:
“Ta đã nhìn thấy… Chuyện này đủ để chứng minh Cố Tổ của chúng ta đã lấy được ngọn đèn kia.”
“Đi, đi tìm kiếm những đèn Khởi Nguyên khác, đốt lên ngọn lửa hắc ám… Sau đó lần lượt đưa từng cái vào trong tay của Cố Tổ hắc ám.”
Năm đó, những Cố Tổ hắc ám bị trấn áp cũng không chỉ có một vị… Mà là cả một đám.
Chỉ đến khi bọn hắn cùng nhau có được đèn Khởi Nguyên, hấp thu trụ nguyên hắc ám ở bên trong mới có khả năng khiến cho đại trận Phần Trụ quay trở lại một lần nữa.
Nghe vậy Hắc Linh gật đầu nói:
“Thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”
Hắn ta rời đi.
Mà ở bên trong cánh cửa đen kịt, âm thanh kia vẫn còn đang nói nhỏ:
“Các vị Cố Tổ vẫn còn sống… Nhận được ngọn lửa hắc ám, hơn nữa còn kích hoạt bổn nguyên của bản thân…”
“Tuy nhiên bây giờ vẫn không có cách nào liên lạc được với bọn hắn…”
“Cũng không sao cả, chuyện này đủ để chứng minh đại trận Phần Trụ vẫn còn có hy vọng.”
Trong giọng nói này mang theo sự kích động.
Đại trận Phần Trụ… Chính là căn bản để tiêu diệt đạo thân con người của người nọ.
Một giọng nói khác cũng vang lên:
“Thực sự đáng giá để thử một lần… Đại trận Phần Trụ thành công, tuyệt diệt một giới này, đồng thời giết chết người nọ.”
“Khiến cho tất cả quay trở về bản luật vũ trụ.”
“Được rồi, chúng ta nên chuẩn bị củi lửa rồi, ngọn lửa hắc ám dấy lên, nhưng vẫn còn cần nguyên liệu… Đến lúc đó còn phải đưa đến tận tay của những Cố Tổ.”

Sownt hôn nhỏ.
Ngày hôm sau, Lý Phàm rời giường, vừa mới rửa mặt xong xuôi thì đã nhìn thấy Nhị đại gia đến cửa.
“Tiểu Lý, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì…”
Nhị đại gia có chút khó hiểu, nghi hoặc nói:
“Cái đèn kia ở đâu rồi? Trên tay của ta xảy ra chuyện gì thế?”
Ông hoàn toàn không nhớ cái gì cả…
Thế nhưng ông vẫn rất để bụng những chuyện mà Khiêu đại thần đã dặn dò, cho nên mới chạy tới đây để hỏi.
Lý Phàm nghe vậy trong lòng bình tĩnh, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên nói:
“Nhị đại gia quên rồi sao?”
“Đêm qua sau khi hai chúng ta uống rượu xong, ngài nói phải cắt máu để đốt đèn, sau đó chúng ta quay trở về nhà của ngài, cắt cổ tay của ngài, sau đó lấy máu nhỏ vào bên trong cây đèn kia.”
“Hơn nữa, lúc ngài vừa mới nhỏ máu xong cây đèn kia đột nhiên biến mất một cách khó hiểu… Lúc đó ta còn cảm thấy rất ngoài ý muốn đó.”
Nghe vậy vẻ mặt Nhị đại gia lộ ra vẻ nghi ngờ.
Có chuyện này sao?
Khuôn mặt dày của ông… Khẽ ngẩn ra.
Tuy nhiên ông nhìn Lý Phàm, lại nhìn cổ tay của mình một chút… Ông nghĩ có lẽ là sự thật…
“Ta thực sự đã già nên hồ đồ rồi… Ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng đều không nhớ ra được…”
Ông vỗ đầu một cái, thế nhưng ngay sau đó chợt lại không biết nghĩ tới điều gì nói:
“Biến mất, cây đèn kia biến mất… Không phải có ý nghĩa Khiêu Đại Thần đã chết rồi sao?”
Sắc mặt ông bỗng nhiên trở nên hết sức khó coi, dường như thương tiếc đau buồn không gì sánh được.
Lần này đến lượt Lý Phàm ngẩn người ra, hắn không khỏi thử thăm dò một chút nói:
“Nhị đại gia, chuyện này có liên quan gì đến Khiêu đại thần? Vì sao đèn biến mất lại chứng tỏ rằng hắn đã chết rồi?”
Nhị đại gia xoa bóp cổ tay một chút rồi nói:
“Sau khi Khiêu đại thần rời đi, ta và lão Trương đã từng thảo luận qua chuyện mà hắn dặn dò…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận