Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2372: Đại lão đừng diễn 3

Chân ý kiếm đạo đã thay đổi.
“Thật là cao thâm… Chân ý kiếm đạo thật là cường đại, có thể nói là hoàn mỹ. Người lưu lại tượng đá này đã đạt đến kiếm đạo đỉnh phong hay sao?”
“Người như thế… Chắc chắn đã sớm bị chúng ta theo dõi, vì sao ta lại không biết…”
Nàng ta lẩm bẩm, khiếp sợ không gì sánh nổi.
Tượng đá này là do người trước lưu lại, nói như vậy, sẽ không thể tiếp tục biến hoá.
Trừ khi…
Trừ khi cường giả lưu lại tượng đá đã đi đến một độ cao kiếm đạo nào đó diễn biến ra kiếm đạo hoàn mỹ, cho nên nhân quả lẫn nhau dẫn đến kiếm đạo do hắn ta lưu lại cũng xảy ra biến hoá rồi.

“Đại đạo của tổ sư hiển hoá.”
Giờ khắc này ở bên trong Thanh Kiếm Tông cũng lập tức có giọng nói kích động vang lên.
Trong lúc nhất thời, ở bên trong Thanh Kiếm Tông có ba đạo kiếm quang kinh thiên trực tiếp xuất hiện, rơi xuống trước vách núi.
Toàn bộ cường giả của Thanh Kiếm Tông đều hành động.
“Tổ sư nhất định đang ở một địa phương nào đó tiếp cận chung cực kiếm đạo, bằng không sẽ không xuất hiện ảo giác như vậy…”
Bên trong ba vị Kiếm Tổ, một vị nữ kiếm tổ đeo mạng che mặt phi thường kích động, bỗng nhiên quỳ về phía các bức tượng đá.
Nàng ta chính là tông chủ đương thời của Thanh Kiếm Tông, Doãn Thanh.
Toàn bộ mọi người của Thanh Kiếm Tông đều quỳ xuống, nhìn chăm chú bức tượng đá kia.
Tượng đá giống như đã sống lại, đang diễn hoá kiếm đạo, đang diễn hoá chân ý huyền diệu.
“Quá mạnh mẽ, ngay cả chúng ta cũng không thể hiểu nổi.”
“Trời ạ, Thanh Kiếm Tông ta có đại phúc duyên.”
Ngay cả đám người Doãn Thanh đều khiếp sợ không thôi, trở nên hoa mắt, hiện tại chân ý kiếm đạo bộc phát ra từ tượng đá đã cao hơn so với trước kia không biết bao nhiêu lần, bọn hắn cũng không thể nào hiểu được nữa rồi.
Bức tượng đá thứ nhất biến thành trở tay xuất kiếm, dáng người phiêu dật, diễn hoá ra kiếm hình hoàn mỹ.
Nhưng khi diễn biến hoàn thành, bức tượng đá trực tiếp biến mất khỏi vách núi.
Dường như bức tượng đá bên trên vách núi kia… Cũng không thể chịu nổi loại nhân quả này.
Trong nháy mắt, mười bảy bức tượng đá đều biến mất không còn nữa.
Trên vách núi chỉ còn lại nham thạch trống rỗng.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Mà giờ khắc này.
Phạm Dao Dao hoảng hốt, nàng vô ý thức nhìn về phía Lý Phàm nói:
“Phạm Ly, ngươi…”
Lý Phàm ngẩng đầu nhìn về phía bức tượng đá, thế nhưng lại nghi ngờ nói:
“Ồ, tại sao không thấy mấy bức tượng đá này nữa?”
Phạm Dao Dao:
“...”
Nàng rất muốn nói, đại lão đừng diễn nữa, kỹ xảo của ngươi thực sự rất dở đó!
Tượng đá tổ truyền của Thanh Kiếm Tông cứ biến mất như vậy.
“Tổ sư rời khỏi tông môn đã không có tin tức hơn một nghìn năm, hôm nay xuất hiện dị tượng… Xem ra lão nhân gia ông ta còn sống ở trên đời.”
“Hơn nữa tu vi lại tăng thêm một bước.”
“Thanh Kiếm Tông ta có phúc.”
Trên dưới Thanh Kiếm Tông đều ngạc nhiên mừng rỡ.
“Hôm nay tuyển chọn đã kết thúc.”
Tông chủ của Thanh Kiếm Tông Doãn Thanh lên tiếng nói:
“Ba trăm người đầu tiên có thể theo Thanh Kiếm Tông chúng ta đi đến dãy núi Hàn Thước.”
“Ba người mạnh nhất… Có thể trở thành đệ tử chân truyền của tông môn chúng ta.”
Vừa nói dứt lời, nàng ta bỗng nhiên vung tay lên đối với vài trăm người ở giữa sân.
Ngay lập tức tất cả mọi người đều kinh ngạc, bọn hắn đều cảm giác dường như có một thanh kiếm đang đâm về phía bọn hắn.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều theo bản năng ra tay, muốn chống lại.
Phạm Phách Minh vừa chống lại một kiếm này, vừa lui về phía sau vài chục bước mới trì hoãn được.
Tằng Thị Sát cũng lùi về phía sau vài chục bước.
Lý Phàm nhìn thấy mọi người đều đang lùi về phía sau, trong lòng cực kỳ cơ trí, lặng lẽ lùi về phía sau.
Lùi lại mới an toàn.
Mà ở bên kia Lâm Nhất Hạo chỉ lùi lại ba bước.
“Chỉ lùi ba bước, tạo nghệ kiếm đạo của người này… Rất mạnh.”
Ngay lập tức, đã có ánh mắt của trưởng lão Thanh Kiếm Tông rơi vào trên người của Lâm Nhất Hạo.
Lần này tông chủ Doãn Thanh đang khảo nghiệm.
Khảo nghiệm tạo nghệ kiếm đạo của những người này.
Tạo nghệ càng cao thì khi đối mặt với một kiếm của Doãn Thanh sẽ lui lại càng ít.
Mà Lâm Nhất Hạo… Có thể nói là thiên tài.
Khoé miệng của Lâm Nhất Hạo cũng lộ ra một nụ cười lạnh, hắn ta rất tự tin rằng bản thân chính là số một.
Nhưng vào giờ khắc này.
“Không đúng… Tại sao tiểu cô nương này lại không hề lùi một bước nào cả?”
Bỗng nhiên có người nhìn về phía Phạm Dao Dao.
Phạm Dao Dao ngẩn người đứng yên tại chỗ.
“Tiểu cô nương này… Mới là người có thiên phú kiếm đạo mạnh nhất?”
“Lúc nãy khi đối mặt với chân ý kiếm đạo của tông chủ, dường như… Nàng chỉ vẫy vẫy tay.”
“Không có khả năng, nàng còn trẻ như vậy, tại sao bản thân lại có chân ý kiếm đạo cao thâm như thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận