Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2697: Trở lại Cổ Lộ Cấm Kỵ

Mà ở bên trong Đạo Cảnh Địa của hắn ta, khí tức của Khiêu Đại Thần có chút hỗn loạn nói:
“Nhanh lên một chút nữa, tiếp theo chính là sân nhà của ngươi.”
“Chạy nhanh hơn một chút nữa, dốc hết sức mà chạy đi, ta đã dẫn kẻ địch tới cho ngươi rồi… Toàn bộ Vô Thượng của Hắc Ám Chi Khung đều đang đuổi theo ngươi.”
Nghe vậy Ngao Vô Song lập tức xù lông lên nói:
“Cái gì? Khiêu Đại Thần… Ta … Ta sẽ không để yên cho ngươi đâu.”
Hắn ta điên cuồng bỏ chạy.
“Mẹ nó Khiêu Đại Thần, ta chạy về phía nào bây giờ?”
Ngao Vô Song chạy nhanh như chớp, tốc độ của hắn ta cực nhanh không gì sánh được, bên trong Đạo Cảnh Địa, ngọn lửa màu đen, tường vi hắc ám đều đang được gia trì, thậm chí ngay cả ở trong tiểu tháp màu đen kia cũng có một luồng khí cơ di chuyển.
Mỗi một bước của hắn ta quả thực giống như Vô Thượng xuất hành, đã vượt qua khoảnh cách không gian.
“Đi Bí Giới Luân Hồi.”
Bên trong Đạo Cảnh Địa, Khiêu Đại Thần nằm ở trên ghế chỉ đường cho Ngao Vô Song, sau đó nói với Lôi Đế cùng Thuỷ Đế:
“Mạnh hơn một chút, không thấy lão nhân gia ta vừa mệt nhọc quá độ hay sao?”
Lúc này Lôi Đế cùng Thuỷ Đế đều vội vàng dựa theo lời nói của Khiêu Đại Thần, mạnh tay hơn một chút.
Hiện tại bọn hắn đã cực kỳ kính nể Khiêu Đại Thần rồi.
Chỉ mới lúc trước, Khiêu Đại Thần lại có thể đứng dậy nhảy múa, một khúc Đại Thần múa lại có thể diễn hoá ra một Thái Cực Đạo Đồ, Thái Cực Đạo Đồ cực kỳ kinh người, ẩn chứa khí tức siêu việt Thiên Đế.
Mặc dù cảnh giới kia cách đám người Thuỷ Đế cực kỳ xa xôi, thế nhưng các nàng vẫn hiểu rốt cuộc nó đại diện cho cái gì.
Vô Thượng!
Khiêu Đại Thần tuyệt đối là Vô Thượng chân chính, hơn nữa đến nay mà thôi, lão đã diễn biến ra ba loại đại đạo Vô Thượng hoàn toàn khác nhau rồi.
Vô Sinh, Vô Tử, Vô Thuỷ Vô Chung.
Đối mặt với một tồn tại như vậy, bọn hắn sao dám bất kính?
“Các ngươi không trốn khỏi.”
Mà giờ khắc này, thiếu nữ mặc váy đen ở bên kia cũng lạnh lùng lên tiếng nói:
“Sư phụ có mặt ở khắp nơi, không gì không biết, không gì không nghe thấy, không chỗ nào không có mặt… Hắn ta chỉ cần một suy nghĩ ở trong đầu, cho dù ngươi đã từng là thiên hạ đệ tam thì cũng chỉ còn có một con đường chết mà thôi.”
Trong đôi mắt của “khỉ nhỏ” mang theo một loại yêu dị hắc ám đặc thù, băng hàn, lạnh lùng.
Bây giờ nàng đã không dám tuỳ ý thi triển đạo Vô Song ở bên trong Đạo Cảnh Địa của Ngao Vô Song nữa.
Dù sao đối mặt với Khiêu Đại Thần, nàng biết rõ đạo Vô Song của mình không giết được đối phương.
Hơn nữa Đạo Cảnh Địa này quá mức phức tạp, thứ quái quỷ gì cũng có, thực sự khiến cho nàng… Khiếp sợ.
“Tịch Giả có mặt ở khắp nơi, sao không tới Đạo Cảnh Địa này chơi đùa một chút? Không gì không biết, lẽ nào không ngờ rằng có một ngày ngọn lửa hắc ám, tường vi hắc ám của hắn ta, thậm chí ngay cả Cô Giả Tâm Viên do hắn ta trăm phương ngàn kế bồi dưỡng ra cũng sẽ bị người ta lấy đi mất?”
Khiêu Đại Thần mỉm cười nói:
“Tịch Giả rất mạnh, nhưng cũng không phải là vô địch, khỉ nhỏ, ngươi nhớ kỹ một câu nói, người giỏi còn có người giỏi hơn.”
Trong mắt Tâm Viên loé lên sự tức giận nói:
“Ngươi chửi bới sư phụ như vậy, chắc chắn sẽ gặp hoạ hắc ám.”
Khiêu Đại Thần thản nhiên nói:
“Hoạ hắc ám mà thôi, cũng không phải chưa từng bị, ngươi thấy ta sợ sao?”
“Chúng ta đánh cược không?”
“Đánh cược chính là Tịch Giả không nơi nào không tới được sẽ vĩnh viễn không thể tới được Đạo Cảnh Địa này.”
Lão rất lạnh nhạt, giống như dự liệu từ trước rồi.
Tâm Viên cắn chặt răng, thực sự nàng cũng không rõ vì sao sư phụ chí tôn lại có thể không biết Khiêu Đại Thần đang trốn ở nơi này?
Lẽ nào bên trong Đạo Cảnh Địa này thực sự có thứ khiến cho sư phụ không thể xem xét được hay sao? Điều đó không có khả năng.

Mà giờ khắc này.
Dưới sự chỉ dẫn của Khiêu Đại Thần, cuối cùng Ngao Vô Song cũng tìm được lối vào của Bí Giới Luân Hồi.
Hắn ta không chút do dự trực tiếp bước vào bên trong đó.
Sau khi tiến vào Bí Giới Luân Hồi, đi qua màn che đại giới, trước mắt của hắn ta lập tức xuất hiện một con đường cổ xưa, dường như tàn ảnh kéo dài từ rất nhiều thế giới đến đây, liên hợp lại cùng với Thế Giới Cấm Kỵ.
“Lão Ngao ta đã quay trở về rồi.”
Ngao Vô Song lên tiếng, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy thế giới này hoàn toàn không bị hắc vụ quấy nhiễu.
Sương mù hắc ám thực sự xuyên thấu qua sự ngăn cản của màn che thế giới, thế nhưng bên trên Cổ Lộ Cấm Kỵ này có rất nhiều cỏ xanh tươi tốt sinh trưởng, ở bên trong cỏ xanh là sương trắng nồng nặc, giống như tạo thành một bức trường thành ngăn cản sự lan tràn của hắc vụ.
“Lão Ngao ta chạy trốn một đường, không thể ngờ được hiện tại lại đi theo con đường cũ quay trở về…”
Ngao Vô Song cảm thán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận