Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2769 - Khương Tuyết trở về 2

Mặc dù hắn đã đạt đến cảnh giới coi tất cả mọi thứ trên thế gian đều là kiếm, nhưng theo lời hắn nói… Kiếm tu có kiếm mới là đẹp trai.
Thanh Trần ở dưới gốc cây bồ đề đang cùng nhau chơi đánh cược với một con nhện màu đen, nếu như thắng, con nhện kia sẽ biến thành hình người đấm lưng cho hắn.
Sau khi con nhện biến thành hình người thì cực kỳ kiều diễm, da thịt tuyết trắng, vòng eo nhỏ xinh, đôi chân dài trắng như tuyết đeo vớ đen, vừa tinh khiết vừa quyến rũ.
Giang Ly thì đang tự chơi cờ với chính mình, vô số năm tháng trôi qua, không biết bàn cờ của hắn đã đạt tới cảnh giới nào.
Tô Bạch Thiển đang trồng thuốc, ở bên trong dược điền có đủ các loại kỳ dược khó tìm trên thế gian.
Tâm Ninh thì không ngừng viết, nàng đã đọc hết toàn bộ sách của Lý Phàm, bây giờ đang tự viết sách chơi đùa, nghe nói đang viết tiểu thuyết.
Cây đào vẫn như cũ, gà mái rảnh rỗi không có chuyện gì mổ thóc, thời gian cứ trôi qua từng ngày như vậy.
“Khương Tuyết tỷ tỷ, ngươi đã về rồi.”
Nhìn thấy Khương Tuyết quay trở về, Tử Lăng cực kỳ mừng rỡ, nàng đặt bút vẽ ở trong tay xuống.
“Thật tốt quá.”
“Cuối cùng chúng ta cũng đoàn tụ.”
Mấy người Nam Phong, Tô Bạch Thiển, Long Tử Hiên cũng vui vẻ không gì sánh được.
“Đến đến, giết heo, giết heo, đêm nay mở tiệc.”
Ngô Đại Đức lại kêu to.
“Đi, ta lập tức đi đào rượu của sư phụ lên! Không say không về.”
Độc Cô Ngọc Thanh cũng lên tiếng.
Cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người, Khương Tuyết mỉm cười.
Màn đêm buông xuống, trong sơn thôn nhỏ đã đốt lên lửa trại, Cung Nhã tự mình làm đầu bếp chính, nấu một bữa tiệc lớn.
Mọi người đang uống rượu, vui mừng cười, thế nhưng trong tiếng cười hân hoan cũng khó nén nổi một sự sầu não.
Khương Tuyết đã biết được chân tướng mọi chuyện năm xưa, nàng cũng im lặng cực kỳ lâu.
Trong sơn thôn nhỏ, mấy người Nhị đại gia vẫn đang ngủ say tới ngày hôm nay, thực lực của mấy người Nam Phong đã đủ để phá giải ảnh hưởng năm xưa của Tịch Giả đối với bọn họ, để cho bọn họ tỉnh lại.
Nhưng dường như bọn họ vẫn không muốn thức tỉnh, cho nên mấy người Nam Phong cũng không miễn cưỡng nữa.
“Vân Khê tỷ tỷ đang ở trong tranh.’
Tử Lăng uống đến mức khuôn mặt tuyệt mỹ đỏ bừng nói:
“Ở kiếp này lần đầu tiên sư phụ nhìn thấy nàng… Đã lưu lại lạc ấn tính mạng của nàng vào trong bức tranh, chỉ có điều, khi nào sư phụ quay trở về… Nàng mới có thể xuất hiện được.”
Năm xưa, khi lần đầu tiên Vân Khê gặp được Lý Phàm, Lý Phàm đã cầm bút vẽ cho nàng một bức tranh.
Cũng bởi vì bức tranh kia, lạc ấn sinh mạng của Vân Khê bị vẽ lại trong tranh, nàng mới tự cho rằng mình là “mệnh nô” của Lý Phàm, gọi Lý Phàm là đại ma vương.
Hôm nay xem ra, có lẽ bởi vì quá mức không muốn, quá mức lo lắng, quá mức quý trọng, cho nên khi lần đầu tiên gặp mặt, Lý Phàm đã giữ lại đường lui cho nàng.
Để cho tính mạng của nàng ở trong tranh, mãi mãi không bao giờ tàn lụi.
“Lúc nào sư phụ mới quay trở về…”
Ngô Đại Đức say khướt nói:
“Sư phụ không ở đây, uống say chỉ có thể tự bò về thôi…”
Đôi mắt của hắn đỏ bừng, dường như có nước mắt lã chã.
“Sư phụ… Nhất định sẽ trở về.”
Tâm trạng của Giang Ly cũng suy sụp.
Khoảng cách của bọn họ với thời không của Lý Phàm đã cách xa hơn chục ngàn tỷ năm.
Xa xôi như thế.
Xa xôi như thế.
“Sư phụ, Đại Đức nhớ người…”
Ngô Đại Đức buồn bã hô to.
Mà ngay cả con chó đen cũng ai oán sủa gâu gâu vài tiếng ở bên cạnh.
Tâm Ninh không uống rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy bình tĩnh, chỉ yên lặng viết tiểu thuyết của chính mình.
Nàng viết chương đầu tiên, đó là chuyện xưa về một tiểu cô nương cuối cùng cũng gặp được một tiểu ca ca ở bên trong một khu rừng…

Khương Tuyết quay trở về mang lại sự vui vẻ cho sơn thôn nhỏ.
Nàng cũng ở trong sơn thôn, không có đi ra ngoài.
Hôm nay ở ngoại giới là một thế giới phồn vinh, đại đạo đạt đến một độ cao trước giờ chưa từng có, thế nhưng đều không có quan hệ với bọn họ nữa rồi.
Lá cờ của Liên Minh Hoang Thiên vẫn đừng sừng sững trong toàn bộ Phàm Giới, Hoả Linh Nhi, Mộ Thiên Ngưng, Võ Tiểu Côn, Mộc Uyển Thanh được vinh dự là Ngũ Đại Chí Cao.
Trưởng Tôn Bất Diệt, Cơ Vô Đạm, Võ Giang Hà đều trở thành thủ lĩnh một phương, đạo thống không dứt, hơn nữa được vinh dự là ba đại cự đầu khó dây vào nhất, hầu như truyền nhân của bọn hắn đều có một loại bệnh, khi đánh nhau cùng với người khác nhất định sẽ tấn công trứng, hung danh hiển hách.
Trưởng Tôn Trường Thanh cùng với Dương Sơ ẩn cư rồi, làm bạn cùng với sông núi, đại chiến qua đi, chỉ còn lại quãng đời yên bình tiêu sái.

Thời gian cứ trôi qua như vậy, hết năm này qua năm khác.
Ở đầu cùng của thế giới, Biển Đen Tịch Diệt trống trải vô ngần, bên trên Đê Bá cũng xuất hiện khói lửa.
Ngao Vô Song đã xây dựng một căn phòng ở bên trên Đê Bá, khỉ nhỏ Lục Thái Linh cũng đến bồi bạn với hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận