Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2510: Chư vương hội tụ

“Dừng lại cho bản thế tử.”
Một con giao long màu trắng hoá thành một ánh hào quang ngăn cản ở phía trước thuyền nhỏ của mọi người.
Ở trong ánh sáng kia chính là một người trẻ tuổi, thần sắc của hắn ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Thuỷ Thanh Linh nói:
“Ngươi là người của tộc nào?”
“Hiện tại cút khỏi cái thuyền này, nếu không ta muốn mạng của ngươi.”
Hắn ta chính là thế tử của tộc Giao Long, Ngao Băng.
Nơi này đã tiếp cận hồ Khốn Long, cho nên tốc độ của hắn ta chậm lại, đang chờ đợi, chờ thiên tài của Ngũ Hồ Tứ Hải đến.
Hắn ta đã đánh chết mấy chục người, bức lui vài trăm người.
Dù sao lần này hắn ta nhất định phải lấy được cơ duyên của Đế Đình Thuỷ Đạo.
Mới vừa rồi hắn ta phát hiện Thuỷ Thanh Linh bất phàm, cho nên lập tức hiện thân.
Trên thuyền nhỏ, Quy Mạn Mạn nhíu mày nói:
“Tiểu nhi tử của Giao Long Vương? Ngang ngược như vậy…”
Lão muốn đứng ra, thế nhưng Thuỷ Thanh Linh lại ngăn cản lão, nhìn về phía Ngao Băng lạnh lùng nói:
“Ngươi muốn một mình nuốt pháp Côn Bằng của Đế Đình Thuỷ Đạo?”
Ngao Băng cười lạnh nói:
“Đương nhiên, pháp Côn Bằng thuộc về ta.”
“Ai cũng không có tư cách cướp giật.”
Nói xong hắn ta diễn hoá ra hiện tượng giao long, vẫy tay, dường như ở bên trong Đạo Cảnh Địa có một loại sóng triều kinh khủng kéo về phía con thuyền nhỏ.
Hắn ta đã là cường giả cảnh giới Bích Thuỷ.
Thuỷ Thanh Linh cũng tiến lên một bước, hoá thành tia sáng, nàng không có bày ra Đạo Cảnh Địa mà sử dụng pháp Côn Bằng ngao du ở bên trong song triều của đối phương, sóng triều kinh khủng cấp Bích Thuỷ kia lại có thể không hề gây ra chút thương tổn nào cho nàng.
Chỉ trong thoáng chốc nàng đã đến trước mặt của Ngao Băng.
“Không… Làm sao có thể?”
Sắc mặt của Ngao Băng đại biến, kết quả lại bị Thuỷ Thanh Linh đáng mạnh một chưởng vào mặt.
Một chưởng này trực tiếp khiến cho Ngao Băng kêu thảm, Đạo Cảnh Địa của hắn ta cũng biến mất, nguyên lực tiêu tán, cả người rơi xuống từ trên không trung.
Sau một khắc, Thuỷ Thanh Linh đã quay trở về trên thuyền nhỏ, mà Ngao Băng lại hoá thành một con giao long dài mấy mét, rơi ở trên đầu thuyền lạnh run.
Hắn ta… Bị Thuỷ Thanh Linh đánh bại trong một chiêu.
“Pháp Côn Bằng… Quả nhiên đáng sợ.”
Bằng Thiên Chung không khỏi lên tiếng.
“Cho dù Ngao Băng có là thiên tài kiệt xuất ở trong đám hậu bối, thế nhưng ở trước mặt Thuỷ Thanh Linh cô nương, một chiêu đã bại…”
Quy Mạn Mạn cũng lên tiếng.
Mà lúc này Ngao Băng mới phát hiện ra hai lão già ở trên thuyền nhỏ, dường như cực kỳ bất phàm, sau đó hắn ta nhất thời giật mình, không phải hai người này chính là Đại Bằng Vương cùng với Đà Quy Vương uy danh hiển hách hay sao?
Tại sao hai người này lại ẩn giấu ở trên chiếc thuyền này…
“Hai vị tiền bối, cứu ta.”
Hắn ta vội vàng nói với hai người này.
Dù sao phụ thân Giao Long Vương của hắn ta cũng có giao tình không cạn cùng với hai vị này.
Nhưng Bằng Thiên Chung cũng lạnh nhạt nói:
“Ngươi đụng phải người không nên đụng, nếm chút khổ sở cũng là chuyện nên làm.”
Bọn họ cũng không quan tâm đến Ngao Băng.
Ngao Băng nghe vậy ngẩn người, đây là có ý gì…
Hắn ta đụng phải người không nên đụng? Lẽ nào người thiếu nữ kia lại có địa vị rất lớn hay sao?
Hắn ta quay đầu nhìn về phía Thuỷ Thanh Linh, chỉ thấy Thuỷ Thanh Linh đang đứng ở bên cạnh Độc Cô Ngọc Thanh nói:
“Độc Cô đại ca, nên xử lý như thế nào?”
Độc Cô Ngọc Thanh cũng suy tư nói:
“Thịt Giao Long… Lâu rồi chưa ăn qua.”
Nghe lời này, Ngao Băng cũng nhất thời luống cuống, vội vàng nhìn về phía hai người Bằng Thiên Chung nói:
“Hai vị tiền bối, bọn họ muốn ăn ta?”
“Nể mặt cha của ta, xin hai vị tiền bối nhất định phải trợ giúp.”
Mà Bằng Thiên Chung cùng với Quy Mạn Mạn đều ngơ ngác, vị công tử này muốn ăn Giao Long?
“Không cần lo lắng, Độc Cô công tử… Chỉ doạ ngươi một chút mà thôi.”
Quy Mạn Mạn nói.
Mà lúc này đây Độc Cô Ngọc Thanh cũng mỉm cười nhìn về phía Ngao Băng nói:
“Ngươi còn có một cha sao… Ừm được, trước hết không ăn ngươi nữa.”
Quy Mạn Mạn lập tức vỗ vỗ Ngao Băng nói: “Ngươi xem ngươi xem, ta đã nói Độc Cô công tử chỉ dọa ngươi một chút mà thôi.”
Ngao Băng cũng lập tức thở dài một hơi, xem ra những người này vẫn kiêng kỵ uy danh của cha hắn ta.
Tính mạng của hắn ta không có vấn đề gì nữa rồi.
“Chờ đó cho ta… Phụ Vương ta, bộ tộc Giao Long của chúng ta… Cũng không phải dễ chọc.”
Trong lòng của hắn ta âm thầm nảy sinh suy nghĩ ác độc.
Thuyền nhỏ tiến về phía trước, nước sông cũng chậm lại.

Lúc này.
Hồ Khốn Long, ngàn dòng sông hội tụ, trăm con sông xen kẽ lẫn nhau.
Linh và thế của toàn bộ sông lớn trong thiên hạ đều hội tụ ở đây.
Bởi vì ở trong đó ẩn giấu Đế Đình Thủy Đạo, quanh năm suốt tháng, hồ Khốn Long đều được hơi nước bao phủ, đó là một loại linh vụ không thể thăm dò được, cho dù vương giả đi vào bên trong cũng sẽ mất đi phương hướng, bị bao vây hoàn toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận