Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2499: Nhận giặc làm cha

Rất nhiều loại tài nguyên nòng cốt nàng không có cách nào hưởng thụ được, lại càng không cần phải nói đến loại bảo thuật tuyệt thế như pháp Côn Bằng này.
Trong suy nghĩ của nàng, có lẽ bởi vì nguyên nhân như vậy cho nên khi lựa chọn vật hy sinh đi đến Đế Đình Lôi Đạo… Mới chọn trúng nàng.
Thế nhưng Côn Bằng nghe vậy, trong mắt cũng xuất hiện vẻ lạnh lẽo nói:
“Đương nhiên nàng ta không dám để cho các ngươi tu luyện thuật Côn Bằng.”
“Bởi vì thuật Côn Bằng… Vốn được lấy ra từ bên trong huyết mạch của các ngươi.”
Nghe vậy Thủy Thanh Linh nhất thời ngơ ngẩn.
Cái gì…
Như vậy là có ý gì…
“Ngươi vốn là huyết mạch tiên dân, mặc dù sức mạnh huyết thống đã mờ nhạt, thế nhưng không lừa gạt được ta.”
Côn Bằng khẳng định lên tiếng, hắn chỉ một cái, ngay lập tức có một luồng ánh sáng bắn vào bên trong trán của Thủy Thanh Linh.
“Vận chuyển theo công pháp này.”
Thủy Thanh Linh lập tức cảm giác được ở trong đầu của nàng xuất hiện thêm rất nhiều tri thức huyền diệu, đó là bảo thuật vô thượng, là một loại thần thông muôn đời khó gặp.
Pháp Côn Bằng!
Thủy Thanh Linh kích động, bảo thuật bậc này… Trên trời dưới đất khó tìm.
Lúc này nàng vận chuyển pháp Côn Bằng theo như lời của Côn Bằng hướng dẫn.
Ngay lập tức, dường như huyết mạch của nàng đang nổ vang, ở trong máu có từng tia máu mỏng manh màu vàng kim sáng rực lên, lúc này đang bị thuần hóa, phóng ra ánh sáng thuần túy bao phủ toàn bộ cơ thể của nàng.
Phía sau của nàng lại có thẻ mơ hồ xuất hiện bóng dáng của hai cái cánh đại bàng to lớn, thần thông phi phàm.
“A…”
Thủy Thanh Linh phát ra một tiếng kêu run rẩy, nàng cảm giác bản thân đang thoát thai hoán cốt, mỗi một tấc máu thịt ở trên cơ thể đều đang được rèn luyện.
Trước kia những món ăn nàng được ăn ở trong sơn thôn nhỏ vốn đã hóa thành những vật chất thần thánh được chứa đựng ở trong người, lúc này dưới sự dẫn dắt của pháp Côn Bằng, những loại vật chất này điên cuồng tiết ra, dung nhập vào trong máu của nàng, khiến cho những ánh sáng màu vàng óng này lại càng trở nên nhiều hơn, những tơ máu màu vàng càng ngày càng dày đặc.
Cuối cùng tinh lực cả người nàng nổ vang, đổ mồ hôi, từng giọt mồ hơi lã chã rơi xuống, quá trình này cực kỳ kinh người.
Hơn nữa từ khi huyết mạch được thức tỉnh, dường như nàng đã nhìn thấy được một số hình ảnh trong năm tháng, tiên dân đang cử hỏa, những tộc nhân cổ xưa đang quỳ lạy vật tổ Côn Bằng…
“Ta là… Huyết mạch Côn Bằng.”
“Tộc nhân của ta đều là tiên dân…”
Giờ khắc này Thủy Thanh Linh đã hoàn toàn hiểu ra rồi, lời của nàng cũng trở nên run rẩy nói:
“Nhiều năm tháng như vậy cho đến nay, tộc nhân của chúng ta đều biến Thủy Đế trở thành tín ngưỡng, xem nàng ta như chúa cứu thế…”
“Nhưng lại quên đi thân phận của mình, nhận giặc làm cha, nhận địch làm mẹ…”
Hơn nữa nàng còn nhớ tới một chuyện, hằng năm trong bộ tộc của bọn họ đều phải có rất nhiều người chết đi bởi vì chuyện ngoài ý muốn trong tu luyện.
Sau khi chết đi, ngay cả xương cốt cũng không thấy nữa.
Mà ở bên trong Đế Đình Thủy Đạo, mọi người đều biết đến một phương pháp: Dùng xương của tiên dân hầm ra chén canh đại đạo là có thể lấy ra được ước số truyền thừa thần bí ở trong đó, từ đó lấy được pháp Côn Bằng.
Trong rất nhiều năm tháng cho tới nay, pháp Côn Bằng do Đế Đình Thủy Đạo nắm giữ càng ngày càng hoàn thiện, nhưng mà tộc nhân của bọn họ càng ngày càng ít đi…
Hiện tại xem ra, bọn họ… Chỉ đơn giản giống như súc vật bị người ta nuôi nhốt mà không hề hay biết.
“Thì ra mọi thứ đều chỉ là âm mưu…”
Giờ khắc này, trong lòng của Thủy Thanh Linh bộc phát ra một loại căm hận.
Căm hận sâu sắc.
Nàng hận không thể lập tức khiến cho Đế Đình Thủy Đạo đổ nát giống như Lôi Đạo, khiến cho Thủy Đế chết đi giống như Lôi Đế.

“Giết con dân của ta, trộm bảo thuật của ta…”
Trong mắt Côn Bằng lộ ra sát ý nói:
“Thủy Đế… Ta sẽ khiến cho nàng ta phải trả giá thật nhiều.”
Trong mắt Độc Cô Ngọc Thanh cũng lộ ra vẻ lạnh lẽo nói:
“Đi, đi Hồ Khốn Long.”
Bọn họ bước vào địa giới U Châu.

Đồng thời.
“Nơi này chính là U Châu sao… Thật là nhiều nước…”
Ngao Vô Song xuất hiện ở trên bầu trời U Châu, nhìn qua một cái, địa hình U Châu hoàn toàn khác biệt so với châu Khai Nguyên.
Mặc dù châu Khai Nguyên cũng có một chút bình nguyên, thế nhưng vẫn tương đối chật hẹp, hầu hết là núi non ngang dọc.
Thế nhưng U Châu lại cực kỳ bằng phẳng, nhìn qua đều là bình nguyên vô biên vô tận.
Vùng bình nguyên này bị chia rẽ bởi vô số nhánh sông lớn, khiến cho người khác bị choáng ngợp khi nhìn thấy lần đầu.
“Cái kia… Ta cứ như vậy mà đi tìm Thủy Đế sao? Sợ sẽ xảy ra vấn đề…”
Ngao Vô Song có chút lo lắng.
Mà ở bên trong Đạo Cảnh Địa của hắn ta, Khiêu Đại Thần lại nói:
“Không có việc gì, ngươi cứ yên tâm đi du sơn ngoạn thủy, ha ha ha, nên uống một chút… Chắc chắn Thủy Đế sẽ tự tìm đến ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận