Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2589: Hủy nguyên phần trụ 2

“Không đúng…”
“Loại này… Sao không giống như tâm tính chuyển biến sau khi đã nếm hết tất cả mỹ sắc ở trên thế gian? Ngược lại giống như là… Bị người ta dọa sợ đến mức héo rũ, lại cũng không thể nảy sỉnh ra được một chút dục vọng nào nữa vậy?”
“DCM… Ngự Thiên, ngươi đã trải qua chuyện gì?”
Mặc Giả lập tức có chút luống cuống… Hắn ta muốn khắc chế dục niệm thích nữ sắc, thế nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là hắn ta muốn trở thành một người nam nhân bị liệt, thái giám gì đó.
Nhưng hiện tại đã không còn có cách nào nghịch chuyển sự biến hóa này nữa rồi.
Đồng thời vào giờ khắc này, một loại tâm trạng khác bỗng nhiên chạy lên trên não của hắn ta, loại tâm cảnh này giống như một nữ nhân bị phá hủy nội tâm, không hề còn có một chút hứng thú nào đối với chuyện này, vừa đau thương, vừa tuyệt vọng, lại tan nát cõi lòng…
“Không đúng… DCM, bệnh liệt dương còn chưa tính, bây giờ còn bị tự kỷ?”
Cảm giác được sự biến hóa của cơ thể, tâm tính của Mặc Giả nhất thời sụp đổ.
Mẹ nó, Thừa Hoan Hoan đã trải qua chuyện gì, bị giam cầm? Quan trọng là hắn ta không phải là nữ… Bộ phận bị giam cầm có chút không được đúng cho lắm…
DCM…
“Ta mẹ nó…”
Hắn ta thực sự sắp phát điên lên rồi, thế nhưng hắn ta nhanh chóng hoàn toàn bị hai loại tâm tình này chiếm giữ, bánh xe Mặc Đạo đã được khởi động, hắn ta căn bản không có sức lực để chống lại.
Rất lâu sau đó.
Bên trong Đạo Cảnh Địa của Mặc Giả, ba ngôi sao hắc ám đã được dung nhập “Mặc Đạo”.
Mặc Giả không phục lại bản thân, thế nhưng giờ khắc này, trong đôi mắt của hắn ta tràn ngập mê man…
Hình như hắn ta… Đã xảy ra vấn đề nào đó…
Sơn thôn nhỏ.
Buổi tối đã mở tiệc.
Các loại thức ăn ngon đều được chế biến.
Đã lâu không được ăn món ăn ngon do Lý Phàm nấu, Tô Bạch Thiển vô cùng cảm động.
Ngô Đại Đức lại cùng con chó đen tranh đoạt gặm xương, lẩm bẩm kiến nghị Lý Phàm ăn lẩu thịt chó.
Mấy người Nhị đại gia, Trương đại bá đều đang uống rượu.
Sau khi tan tiệc, các thôn dân ngồi chung một chỗ để nướng thịt, bên cạnh lửa trại, mọi người ăn uống linh đình.
Tối ngày hôm nay, cuối cùng Lý Phàm cũng không cần phải đi tìm mấy người nhị đại gia, Trương đại bá để chuốc rượu rồi, khiến cho bọn họ say mèm.
Dù sao hai cây đèn kia đều do đệ tử của hắn mang về, không có qua tay của người ở trong thôn, điều này khiến cho Lý Phàm có chút yên tâm.
Vừa ôm Tiểu Bạch, vừa đút cho nàng ăn ngon, Lý Phàm vừa uống rượu cùng với mọi người.
“Haiz… Đáng tiếc, Khiêu Đại Thần không về được, dựa theo lời lão nói năm xưa, nếu như chúng ta làm theo lời dặn dò của lão, đến lúc đó, thôn của chúng ta sẽ xảy ra biến hóa lớn…”
Nhị đại gia vừa uống rượu vừa cảm thán nói, rất là hồi ức đối với Khiêu Đại Thần.
“Cái gì biến hóa lớn?”
Lý Phàm mỉm cười hỏi.
Nhị đại gia uống một ngụm rượu lâu năm lớn, giọng nói có chút nghiêm túc:
“Hoặc là vĩnh diệt được thái bình, hoặc là thôn của chúng ta… Toàn diệt.”
“Không có một người nào có thể sống, toàn bộ người ở trong thôn đều diệt vong, một cọng cây ngọn cỏ cũng đều chết hết.”
Lý Phàm nghe vậy nhưng lại mỉm cười nói:
“Nhị đại gia yên tâm, sẽ không đâu.”
“Có ta ở đây.”
Nhị đại gia cũng buồn bã mỉm cười, lắc đầu nói:
“Lời nói của Khiêu đại thần không có ứng nghiệm… Tuy nhiên mấy năm nay, toàn bộ người ở trong thôn thực sự yên bình, nhớ năm xưa có rất nhiều loạn… Mà thôi, đến uống rượu nào.”
Rượu quá ba tuần.
Cuối cùng người ở trong thôn cũng tản ra, Nhị đại gia cùng với Trương đại bá đều quay trở về nhà.
Mấy người Minh Thiên Bắc cũng đứng dậy, hắn dẫn theo người thần thần bí bí muốn đi nhổ cỏ, bọn họ cũng nhanh chóng tiến nhập vào Tiên Chủng rồi.
Lý Phàm vẫn như trước, bế Tô Bạch Thiển cùng với Cung Nhã quay trở về nhà, sau đó kéo Long Tử Hiên, Độc Cô Ngọc Thanh, Ngô Đại Đức quay về.
Lý Phàm ngồi ở trong tiểu viện, dưới gốc cây đào, hắn nhẹ nhàng ôm ấp Tiểu Bạch, nhìn Tiểu Bạch ngủ say sưa, hắn khẽ vuốt ve chiếc mũi của Tiểu Bạch.
“Thôn phá người vong…”
Hắn lẩm bẩm, đang suy nghĩ lời nói của Nhị đại gia, bỗng nhiên hắn đứng dậy, ngắt một chiếc lá cây đào, trầm ngâm không động đậy.
Hắn muốn dùng phương pháp hái lá tìm người để tìm kiếm một ít đáp án…
Nhưng cuối cùng hắn lại từ bỏ.
Hắn càng tin tưởng mọi chuyện đều do người làm, không tin chuyện đã được định trước.
Hắn bế Tiểu Bạch đi tới thư phòng, sau đó quan sát bốn chiếc Thanh Đồng Cổ Đăng cùng với một tờ lịch Tiên Đạo một lúc lâu.
“Meo meo…”
Dường như Tiểu Bạch hơi tỉnh rồi, dùng móng vuốt nhỏ cào cào tay của hắn, rất dính người.
“Con mèo lười.”
Lý Phàm nhịn không được mỉm cười một tiếng nói:
“Nếu như rời khỏi nhà, cũng không biết ngươi có thể sống sót ở bên ngoài được hay không…”
Bạch Tiểu Tình nghe vậy, trong đôi mắt to khẽ sửng sốt một chút, sau đó lại ôm chặt cánh tay của Lý Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận