Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2276: Kinh diễm không ngừng

“Không đúng… Bọn họ lưu lại Vãng Thế Chi Thương không chỉ có quỷ, mà còn có tiên?”
Thấy thế, Phượng Thiên Cô giật mình.
Nhân quả do Thập Tôn Nhị Hung để lại… Không phải quá phức tạp rồi hay sao?
Chẳng lẽ ở bên trong năm tháng mênh mông, Thập Tôn Nhị Hung đã không chỉ kinh diễm ở trong một đời.
Mà là… Hai đời?
Hai đời đều đạt đến một độ cao khó có thể tưởng tượng được, đủ để lưu lại Thương ở trong năm tháng…
Lão ta cảm giác… Thập Tôn Nhị Hung quá biến thái rồi.
Lúc này một đám Chân Tổ đều có chút khiếp sợ.
Vừa mới tiêu diệt Vãng Thế Chi Thương của Thập Tôn Nhị Hung, kết quả lại xuất hiện nữa?
Hơn nữa lần này lại còn hoàn toàn khác với lần trước.
Không còn là quỷ, ngược lại đều thiên tư bất phàm.
Nếu như nói trước đây người xuất hiện chính là Quỷ Thương của bọn họ, thì như vậy lần này xuất hiện chính là Tiên Thương.
“Thập Tôn Nhị Hung… Có chút quỷ dị.”
“Rốt cuộc bọn họ là ai…”
“Địa vị tuyệt đối không nhỏ.”
Bọn hắn đều lên tiếng.
“Ra tay, tiêu diệt.”
Phượng Thiên Cô bình tĩnh lên tiếng.
“Một khi những Vãng Thế Chi Thương này dừng chân ở trong hiện thực thì sẽ giống như Thập Tôn Nhị Hung sống lại, tuyệt đối không thể để cho bọn họ sống lại được.”
Nói xong lão ta vỗ hai cánh về phía trước, tiêu diệt Tiên Thương của Võ Tôn.
Những Chân Tổ khác cũng đều xông lên.
Mà giờ khắc này, Tiên Thương của Thập Tôn Nhị Hung còn mạnh hơn một cấp bậc so với Quỷ Thương lúc nãy.
Thực lực không hề kém, đã đạt tới Kiến Tiên.
Tiên Thương của Võ Tôn giơ tay, tiên quang bộc phát, đối mặt với Chân Tổ thế nhưng phong thái vẫn trác tuyệt vô cùng, dùng quyền pháp nghịch thiên đánh vào ngực của Phượng Thiên Cô, để lại một dấu tay.
Sau đó Tiên Thương Võ Tôn cũng chết đi.
Tiên Thương hoạ đạo của Tử Lăng dùng bức tranh để tước đoạt đi hai con mắt của một tên Chân Tổ, khiến cho lão ta hoàn toàn mù loà, đồng thời nàng cũng bị mâu quang xuyên thủng, tử vong.
Tiên Đồn của Ngô Đại Đức giống như tiên quang của một thế giới, rơi từ bên trên chín tầng trời xuống, mang theo uy thế ngút trời, chặt đứt một đoạn răng dài của Man Hoang Nguyên Tượng, thế nhưng bản thân cũng bị cái răng ngà này xuyên thấu qua lồng ngực mà chết.

“Thật là đáng sợ, rốt cuộc ở bên trong năm tháng viễn cổ, những người này phải kinh diễm biết bao nhiêu, lại có thể sử dụng lực lượng của Kiến Tiên để khiến cho Chân Tổ bị thương…”
“Cho dù là cấp Bá Chủ đối mặt với bọn hắn cũng chỉ có một con đường chết…”
Lúc này vô số cường giả của biển sương mù xám đều bị rung động.
Quỷ Thương, Tiên Thương của Thập Tôn Nhị Hung có thể đả thương Chân Tổ, chuyện này đã phá vỡ cực hạn nhận thức của tất cả mọi người.

Huyết chiến đang tiếp tục.
Nhưng toàn bộ Tiên Thương của Thập Tôn Nhị Hung đều đã tử vong như cũ.
Cho dù Thập Tôn Nhị Hung đã từng kinh diễm muôn đời ở bên trong năm tháng viễn cổ, thế nhưng ở kiếp này, thực lực của bọn họ chỉ có Thượng Lộ, không có cách nào tiếp dẫn được Thương mạnh mẽ đến.
Tiên Thương cấp bậc Kiến Tiên có thể nói là vô địch cùng cấp, thậm chí có thể tiêu diệt được cả Bá Chủ rồi, thế nhưng ở trước mặt của Chân Tổ vẫn không đáng chú ý như trước.
Thực lực cách biệt quá xa!

“Rốt cuộc cũng đã chết…”
Phệ Thiên Mãng mở miệng, cái miệng rộng của lão ta bị xuyên thủng rất nhiều lỗ, bây giờ ngay cả nói chuyện cũng bị hở, bên trong hô hấp còn mang theo tiếng vù vù.
“Chết tiệt…”
Bát Trảo Ma Chu tức giận mắng, tám cái ma trảo của lão ta đều là bảo khí vô thượng, thế nhưng bây giờ đã bị tổn thất ba cái rồi.
Một đám Chân Tổ này đều bị tổn thương ở nhiều mức độ khác nhau.
Mặc dù không có bị thương đến tính mạng, thế nhưng cho dù bọn hắn cũng phải dùng đến mấy vạn năm tháng mới có khả năng chữa khỏi hoàn toàn những vết thương này.
“Ta muốn nuốt người.”
Phệ Thiên Mãng nhịn không được nói:
“Tổ giới sương trắng… Ta sẽ không để lại bất cứ một tên nào! Toàn bộ đều chết hết đi.”
Lão ta há mồm, cái miệng mãng xà khổng lồ giống như một cái bao tải rách nát đang mở ra.
Thế nhưng cái này cũng không làm giảm bớt uy thế kinh khủng của lão ta…
Lúc này toàn bộ đại quân của tổ giới sương trắng lại rơi vào trong kiếp sinh tử một lần nữa.
“Mệt mỏi quá rồi, có thể một lần ăn tươi hết chúng ta đi có được hay không?”
Tổ giới sương trắng, một Thượng Lộ Giả nhịn không được lên tiếng.
Đây cũng đã là lần thứ tư rồi.
“Lười phản kháng…”
“Mệt mỏi…”
“Nhanh ăn đi…”
Lúc này ở trong tổ giới sương trắng, mọi người cũng đều có chút mất hết kiên nhẫn rồi.
Mà Phệ Thiên Mãng nghe vậy càng giận tím mặt, bầy kiến cỏ này… Đây thực sự là khinh thường lão ta mà.
Cái miệng khổng lồ của lão ta há ra.
Rầm!
Vào giờ khắc này lại có một đạo kiếm quang kinh khủng chém ra ở bên trong hư không phía trước.
“Con mẹ nhà ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận