Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2199: Thiếu một điểm

Tử Lăng nghe vậy lập tức nói:
"Khởi bẩm sư phụ, đã bắt được rồi!"
"Nhưng... Bên kia có con mồi mạnh hơn đuổi giết tới, chúng đệ tử liền về thôn trước.”
Lý Phàm vừa nghe không khỏi giật mình.
Con mồi gì mà hung tàn như vậy, vậy mà có thể đuổi đám người Tử Lăng chạy về thôn?
Phải biết rằng, kinh nghiệm săn bắn của Đại Đức rất phong phú, hơn nữa còn có đám người Lâm Cửu Chính...
Chẳng lẽ là mãnh thú như hổ, chó sói ư?
Rất có thể!
"Không sao, đến vừa vặn."
Nhưng Lý Phàm lại rất bình tĩnh!
Nếu những con mồi kia thật sự đuổi tới thôn, trong thôn có nhiều thôn dân như vậy, cho dù là hổ sói thì cũng có thể săn giết.
Huống chi mình còn là Tu giả Trúc Cơ!
Tuy rằng ở Tu tiên giới lớn như vậy, tu vi như thế này còn rất yếu, nhưng đối phó hổ sói gì đó, chắc hẳn đã đủ dùng rồi...
“Khởi bẩm sư phụ, chúng đệ tử còn tìm được ba người bệnh tâm thần!”
"Bọn họ cũng đến, ở ngay bên ngoài tiểu viện.”
Tử Lăng tiếp tục mở miệng.
Lý Phàm nghe vậy lập tức vui mừng!
Ba bệnh nhân tâm thần?!
Điều này... Thật quá tốt!
Trong thôn hiện tại đã thu nhận chín bệnh nhân tâm thần.
Lạc Tinh Trần, Khuynh Thành, Doãn Từ An, Vô Dạ, Mông Nam, Huyết Tổ, Tề Song Minh, Lão Tăng, Cửu Biến.
Mà chỉ cần thu thập đầy đủ mười hai bệnh nhân tâm thần, tìm được mười hai khối Hồng Trần Ngọc, Lý Phàm có thể hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, thăng cấp!
Cảnh giới tiếp theo của Trúc Cơ... Kim Đan!
Đến cảnh giới Kim Đan... Là có thể bay!
Có thể bay là loại trải nghiệm như thế nào? Đi ngoạn trên bầu trời, hành tẩu hàng ngàn dặm mỗi ngày... Đều không phải giấc mơ.
Hơn nữa cảnh giới Kim Đan nói như thế nào ở tu tiên giới, cũng có thể coi là một đại nhân vật rồi chứ?
Đến lúc đó, mình có thể coi như là... Lăn lộn ra rồi! !
Nghĩ đến tất cả những chuyện này, trong lòng Lý Phàm lập tức cảm thấy... Vui vẻ.
Đến lúc đó, đám đệ tử của mình nhìn thấy mình bay lên, không biết có rớt cằm hay không?
Ngả bài, không diễn nữa, sư phụ các ngươi thực ra là đại lão Kim Đan...
Hắn nhịn không được bắt đầu ảo tưởng.
Nhưng ngay sau đó hắn chợt hít một hơi thật sâu!
Muốn bình tĩnh thì phải lạnh nhạt!
Hắn ngay lập tức mở miệng nói:
"Để cho bọn họ... Vào đi.”
Tử Lăng nghe vậy lập tức gật đầu, xoay người ra khỏi tiểu viện.
Bên ngoài tiểu viện, giờ phút này ba người Mộ Dung Uyển Từ, Tiên Đốc Tịnh, Trần Đông đang chấn động nhìn tòa tiểu viện trước mắt này.
"Vô Nhị Nhàn Đình… Bốn chữ này chính là pháp chỉ cấm kỵ!”
Mộ Dung Uyển Từ lẩm bẩm nói:
"Hơn nữa, tồn tại vô thượng viết bốn chữ cấm kỵ này, tất nhiên cũng tinh thông họa đạo, trong đó ẩn chứa một loại hình tượng vô thượng, phảng phất như tiểu viện này sừng sững trên vạn cổ, tiêu dao trong cấm kỵ..."...
"Đây là... Cấm đình Tiên cổ!”
Tiên Đốc Tịnh kích động đến cực điểm.
Trong truyền thuyết di tộc Tiên cổ của bọn họ, trong cấm địa Tiên cổ, có cấm đình Tiên cổ, ở trên cấm đình, có Cổ tiên cấm kỵ vô thượng chân chính.
Hiện tại truyền thuyết đã trở thành hiện thực...
"Ta rốt cục hiểu được, vì sao khắp nơi trong sơn thôn nhỏ này đều là phù Tạo Hóa. Bởi vì có một vị… Chủ nhân của Tạo Hóa sống ở đây...?”
Trần Đông lẩm bẩm.
Bởi vì theo hắn ta thấy, bốn chữ này cũng là thế tạo hóa cấm kỵ.
Người tiện tay có thể viết ra loại bùa chú này, là tồn tại như thế nào?
Sợ là chỉ có điểm cuối chí cao trong truyền thuyết của Thiên Sư – Chủ nhân Tạo Hóa.
Lúc bọn họ đang đồng loạt suy đoán, Tử Lăng đã đi ra, nói:
"Sư phụ ta cho các ngươi đi vào."
Mấy người nghe vậy lại càng rùng mình!
Sư phụ của Tử Lăng.
Chính là sư tôn kiếp này của Thập Tôn Nhị Hung.
Cũng là tồn tại đáng sợ nhất của nơi cấm kỵ này.
Nghĩ đến sẽ phải bái kiến loại nhân vật này, trái tim bọn họ đều đập thình thịch, khẩn trương vô cùng tiến vào tiểu viện.
Trong nháy mắt bước vào tiểu viện, ba người lập tức cảm giác được một loại áp bách không gì sánh kịp.
Phảng phất chính mình biến thành con kiến hôi, xuất hiện trước mặt Thần điện vạn cổ, khắp nơi đều là Thần linh vô thượng đang nhìn chăm chú, chỉ có thể cúi đầu run rẩy...
"Sư phụ, chính là ba người bọn họ."
Tử Lăng giới thiệu.
Ba người Mộ Dung Uyển Từ nghe vậy theo bản năng giương mắt, liền nhìn thấy ở phía trước có một thanh niên nho nhã hiền hòa, lạnh nhạt ngồi dưới tàng cây đào.
Nhưng với người thanh niên này... Bọn họ vậy mà không cảm giác được bất kỳ khí tức nào.
Giống như là phàm nhân vậy!
Nhưng bọn họ đều hiểu, càng như thế thì lại càng đáng sợ, điều này chứng tỏ cấp độ này, đã đến mức bọn họ ngay cả cảm thụ cũng không làm được.
"Thật là đáng sợ… Tham kiến tiền bối!”
Ba người đều nhịn không được trực tiếp quỳ xuống!
Mà Lý Phàm cũng lạnh nhạt nhìn về phía ba người.
"Ba vị không cần làm đại lễ này, mời lên."
Hắn mở miệng.
Trong lúc nhất thời, ba người đều cảm thấy không cách nào kiềm chế, bị lực lượng nào đó gia trì, chỉ có thể đứng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận