Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2175: Đại nhân bị nướng

Mà ngay cả con chó đen cũng ngẩn người, không khỏi lẩm bẩm nói:
“Không hổ là người đã từng được chủ nhân chỉ dạy… Giống y hệt chủ nhân, thật sự ăn.”

“Ai ya!”
Nhưng Hoạ Tôn bỗng nhiên lại nói:
“Không có gia vị… Ăn không ngon rồi.”
Trong mắt của nàng tràn đầy tiếc nuối.
Mà lúc này Tử Lăng lại nói:
“Đừng lo lắng, ta còn có này…”
Nói xong Đạo Cảnh Địa của nàng hiện lên.
Sau đó nàng giơ tay lấy ra đủ loại gia vị ở bên trong…
Thì là, ớt, hành tây…
Sau đó nàng rất tự nhiên đi ra phía trước, rắc gia vị ở bên trên thức ăn.
Lúc này khí nóng của thần hoả Phượng Hoàng còn chưa tán đi hết, thức ăn nhanh chóng trở nên ngon miệng rồi, hương toả ra khiến cho người khác thèm nhỏ dãi.
Mà đám người Mộ Dung Uyển Từ cũng há hốc mồm.
Này… Dùng Đạo Cảnh Địa để chứa đồ gia vị?
Còn có loại thao tác này nữa sao?
Các nàng nhìn Hoạ Tôn, rồi lại nhìn Tử Lăng…
Đây mới chính là hai kẻ ăn hàng kiếp trước và kiếp này?
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều giật mình rồi.
Đường đường là Hoạ Tôn đệ nhất thế nhưng lại có thể ham ăn như vậy…
Sử dụng Thần Hoả Phượng Hoàng để nướng đồ nướng ăn…
Chuyện này vẫn còn chưa tính.
Chuyển thế của nàng còn có thể sử dụng Đạo Cảnh Địa để mang theo đồ gia vị bên người nữa…
Đạo Cảnh Địa là địa phương như thế nào? Đây chính là căn bản của tu giả, có liên quan đến sự vận hành của đại đạo bản thân…
Tất cả mọi người đều hoàn toàn cạn lời rồi.
Mà giờ khắc này, Tử Lăng và Hoạ Tôn đã chữa trị khỏi cho tất cả “thức ăn” rồi.
Toàn bộ thịt huơu, lợn rừng đều được nướng đến mức nóng hổi, sau khi được rắc thêm các loại gia vị, hương thơm ngào ngạt toả ra khiến cho người ta phải thèm nhỏ dãi.
Mộ Dung Uyển Từ nhìn một bàn đồ ăn ngon này, nàng nhịn không được nuốt nước miếng, nói với Hoạ Tôn:
“Tỷ muội, cho đến bây giờ ta cũng chưa từng nghĩ, ngươi lại thú vị như thế.”
Hoạ Tôn mỉm cười ngọt ngào:
“Năm đó sư phụ đã dạy ta, may mà tay nghề vẫn còn chưa bị mai một đâu… Không bị nướng cháy khét là tốt rồi.”
“Mọi người mau tới ăn đi.”
Mộ Dung Uyển Từ cũng không khách khí, trực tiếp đi qua ngồi.
Con chó đen cũng nói:
“Gâu, bản đế muốn một cái chân huơu.”
Lúc này, Tử Lăng bỗng nhiên mở miệng nói:
“Ồ… Thiếu chút nữa đã quên, Lâm sư đệ, Tô sư muội vẫn còn đang ở trong bức tranh.”
Lúc này nàng nhìn về phía bức tranh, thế nhưng nhất thời kinh ngạc nói:
“Ồ… Bức tranh sư phụ… Tại sao không thấy nữa rồi?”
Chỉ thấy ở bên trên Thương Bạch Hoạ Quyển, bức tranh cho Hoạ Tôn và Tử Lăng hợp lực vẽ ra lại lặng yên biến mất từ lúc nào.
Không hề để lại một chút dấu vết nào ở bên trên Thương Bạch Hoạ Quyển.
Tất cả mọi chuyện xảy ra trong yên lặng, không một tiếng động, tất cả mọi người đều không phát hiện một chút nào.
“Không thể vẽ được sư phụ.”
Hoạ Tôn mỉm cười nói:
“Có thể miêu tả lại được hình bóng của hắn, cũng bởi vì ngươi tìm được chấp niệm ở trong lòng của ta… Bây giờ chấp niệm đã biến mất, đương nhiên hình bóng của hắn… Cũng không thể ở lại được.”
Nàng cũng không nói gì nhiều thêm, thậm chí có vẻ như rất thoải mái nói:
“Sư phụ chính là sư phụ, không thể viết, không thể tạc tượng, không thể vẽ tranh… Năm xưa có thể lưu lại bức tranh của hắn cũng bởi vì do ta cầu xin hắn rất lâu.”
Nhưng trong mắt của Mộ Dung Uyển Từ ở bên cạnh cũng lộ ra một loại cảm xúc khác biệt.
Nàng lẩm bẩm nói nhỏ:
“Muôn đời theo đuổi, đơn thuần cũng chỉ là một chấp niệm xuyên qua dòng sông dài thời không, kết quả chỉ có thể tái hiện lại bóng dáng của hắn…”
Nàng cũng là cường giả Hoạ Đạo, cho nên có thể hiểu rất rõ chấp niệm của Hoạ Tôn lại có thể khiến cho bóng dáng của tồn tại bậc này xuất hiện trong một chớp mắt…
Loại chấp niệm này phải mạnh mẽ biết nhường nào?
Không thể tưởng tượng được.
Nói xong nàng không khỏi nhẹ nhàng vuốt ve một bức tranh ở trên người.
Đó là Tổ Giới trước kia của nàng đang nằm bên trong bức tranh…
Cùng với một người mà cả đời này nàng cũng không thể nào quên được.
Nhưng mặc dù hắn đã mất đi, thế nhưng vẫn sống ở bên trong bức tranh của nàng.
Nàng không khỏi cảm thấy may mắn.
Tử Lăng như có điều suy nghĩ.
Cũng không thể viết tên của sư phụ, lại càng không thể vẽ ra dung nhan của hắn được.
Năm xưa Hoạ Tôn có thể lưu lại một bức tranh của hắn cũng bởi vì lão nhân gia ông ấy tình nguyện lưu lại sao?
“Ừm… Ta cũng đã quên, hình như còn có hai người quen cũng ở bên trong đó.”
Mà lúc này Hoạ Tôn chợt nhớ ra, bỗng nhiên vung tay lên.
Giờ khắc này, Thương Bạch Hoạ Quyển đột nhiên mở ra.
Dường như có một thế giới mênh mông đại thế phủ xuống, ở bên trong đó có vô tận sức mạnh quy tắc đang diễn hoá…
Chỉ là một bức tranh, thế nhưng còn huyền diệu hơn so với cả một thế giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận