Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2250: Vị mang điểm cuối của vạn đạo

“Khai Môn Thượng Lộ!”
Giờ khắc này, bên trong tám toà thành lớn, tám trăm triệu sinh linh hét lên.
Ở bên ngoài tám toà thành lớn, vô tận sinh linh của Chân Tổ Giới cũng hét lên theo.
Thương sinh linh có nguyện, nguyện lực như sao sáng đầy trời, hội tụ đến tám toà thành lớn, tám toà thành lớn phun ra nuốt vào nguyện lực của thế nhân, cuối cùng ngưng tụ ra tám thác nước nguyện lực kinh khủng, đâm thẳng về phía trời cao, dường như muốn vượt qua tất cả khoảng cách, phá tan cánh cửa lớn huy hoàng kia.
Nhưng mà vào giờ khắc này.
“Cử Thế Thượng Lộ?”
“Thật sự mơ tưởng.”
Ở bên trong hư không, chẳng biết từ lúc nào có một người xuất hiện.
Tay của lão ta cầm phất trần, ở đầu vai của lão ta có bảy con lệ quỷ đang nằm, lúc này bảy con lệ quỷ cũng đã mở ra quỷ nhãn bích lục, bên trong quỷ nhãn bắn ra ánh sáng khiến cho nhiệt độ ở trong thiên hạ bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
Ở môt chỗ rất xa, trên một ngọn núi cao.
“Đây là…”
“Xảy ra chuyện gì?”
Một đám Bá Chủ của biển sương mù xám đều khiếp sợ nhìn về phía Phượng Thanh Cương.
Mà Phượng Thanh Cương lại thản nhiên nói:
“Vị này chính là cao nhân đi ra từ bên trên Cổ Lộ Cấm Kỵ.”
Nghe vậy một đám bá chủ đều vui mừng quá đỗi.
Ở bên trong biển sương mù xám, Cổ Lộ Cấm Kỵ chính là cấm kỵ trong truyền thuyết, không người nào dám bước lên.
Sinh linh ở bên trên con đường kia đi tới tuyệt đối đủ để trấn áp tất cả.
Mà Phượng Thanh Cương lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Ninh Thiên Cực.
Thế lực mà bọn hắn truyền pháp sương mù xám lại bị tiêu diệt toàn bộ, ngay cả đám người Giang Sơn Tận, Tiết Trọng Lâu, Độc Cô Tẫn Thiên đều chết hết.
Điều này chứng tỏ bên trong Thần Điện Tế Thế nhất định có nội ứng.
Chắc chắn là tên Ninh Thiên Cực này.
Bởi vì ngay từ đầu Trưởng Tôn Trường Thanh đã chủ động yêu cầu đi đến tám toà thành lớn, thế nhưng lại bị chính hắn ta cản lại.
Nếu như Trưởng Tôn Trường Thanh thực sự là nội ứng, sẽ không chủ động đi chịu chết như thế.
Ngược lại tên Ninh Thiên Cực này lại chủ động yêu cầu ở lại.
Hiềm nghi rất lớn.
Tuy nhiên hắn ta cũng không nói thêm gì, ánh mắt lập tức nhìn về phía trước.
Nội ứng? Hắn ta không thèm quan tâm, có tồn tại ở bên trên Cổ Lộ Cấm Kỵ tiêu diệt ý niệm của vị mang điểm cuối của vạn đạo, cho dù nội ứng là Ninh Thiên Cực cũng tốt, hay “trung thần” như Trưởng Tôn Trường Thanh cũng được… Bọn hắn đều phải tiêu diệt hết.
Một giới này không thể có bất kỳ một sinh linh nào sống sót được.
Mà Ninh Thiên Cực bị Phượng Thanh Cương nhìn thoáng qua như thế, cả người lập tức sợ hãi nhìn về phía Trưởng Tôn Trường Thanh nói:
“Trưởng Tôn huynh, tại sao ta cảm giác hình như những vị đại nhân đến từ biển sương mù xám có chút ý kiến với ta?”
Trưởng Tôn Trường Thanh nhìn về phía trước, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng không gì sánh được, lão ta không thể ngờ được biển sương mù xám lại có nhiều chuẩn bị ở sau như thế.
Đáy lòng đầy ưu sầu, lão ta thuận miệng đáp:
“Không có gì, có lẽ nhìn thấy dung mạo của ngươi tương đối đẹp trai, đừng suy nghĩ nhiều.”
Ninh Thiên Cực: “???”

Châu Thiên Giáng.
Cửu Pháp Tế Thế, mười hai cường giả cấp Thượng Lộ cộng hưởng Cửu Pháp dẫn đến cánh cửa thần bí khổng lồ, tám toà thành lớn thu nạp nguyện lực của thế gian trùng kích cánh cửa này.
Thế nhưng đạo nhân quỷ dị này bỗng nhiên xuất hiện khiến cho tất cả mọi người đều giật mình.
Bên trên bả vai của lão ta còn có bảy con ác quỷ đang nằm, mâu quang kinh thiên, cực kỳ phi thường.
“Lão ta là ai?”
“Lưng đeo ác quỷ, khí tức cường đại… Người này đến từ biển sương mù xám sao?”
“Lão ta muốn cản trở tế thế?”
Tất cả mọi người đều giật mình.
Đồng thời ở trong mắt của tất cả mọi người đều hiện lên vẻ kiêng kỵ sợ hãi, bởi vì khí tức của người này cùng với bảy con ác quỷ ở trên lưng của lão ta đều thực sự quá kinh người.
Tuyệt đối ở bên trên cấp Chân Tổ.
“Là cánh cửa này… Vị mang điểm cuối của vạn đạo đã từng gặp cánh cửa này sao> Nàng lại dám tính toán cánh cửa này…”
Một con ác quỷ nói nhỏ, dường như trong giọng nói tràn đầy kiêng kỵ.
“Muôn đời khó tìm, vạn giới khó gặp, trong truyền thuyết khi biển nhân quả khô cạn thì đồ vật này mới xuất hiện… Không ngờ lại bị nàng đưa tới.”
“Năm xưa tốc độ trưởng thành của nàng đã vượt qua khỏi tưởng tượng của mọi người, có phải có liên quan đến cánh cửa này hay không?”
Mà đạo nhân này nghe vậy cũng lập tức giật mình rồi.
Mấy con quỷ ở trên lưng của lão ta đều trốn ra khỏi Luân Hồi năm xưa, tuyệt đối không phải là phàm tục, thực lực vô cùng mạnh mẽ, tồn tại không biết trong bao nhiêu năm tháng…
Thế nhưng chúng nó lại có thể kiêng kỵ cánh cửa này như vậy…
Rốt cuộc cánh cửa này có loại nhân quả gì? Là tồn tại bậc nào?
“Cho dù như thế nào, ngày hôm nay cánh cửa này… Khó có khả năng mở ra được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận