Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2602: Ngọn lửa nhân gian 3

Trong nháy mắt, toàn bộ mặt đất thiên hạ, bên trên Cửu Châu Cấm Kỵ bỗng nhiên có vô số điện thờ, từ đường, thần miếu đổ nát.
“Ngọn lửa nhân gian được thắp lên… Đây là có chuyện gì?”
“Ngọn lửa nhân gian bắt đầu, tất cả bán thần đều phải tránh lui, ngọn lửa tín ngưỡng của tất cả người ở trong thiên hạ đều đang hội tụ về phía châu Thần Hoả.”
“Ngọn lửa nhân gian được đốt cháy, cảnh giới tiếp theo của đại đạo Cấm Kỵ cũng có thể được bổ sung rồi hay sao?”
Giờ khắc này, thiên hạ rung động.
Cửu Châu, thậm chí Tiên Thổ, tất cả mọi người đều đang tập trung quan sát, ánh mắt đều hội tụ về châu Thần Hoả.

Ở bên trong một vùng đất bóng tối không rõ.
“Không đúng.”
Mặc Giả biến sắc nói:
“Ngọn lửa nhân gian… Được thắp lên rồi?”
Chỉ Giả cũng nhíu mày nói:
“Ngọn lửa nhân gian… Lúc này được đốt lên, hai đại cảnh giới Thần Hoả, Chú Khí của con đường Cấm Kỵ đều đã được đi thông…”
Hắn ta trầm tư trong một chớp mắt, bỗng nhiên giơ tay, chỉ về phía ngọn lửa nhân gian của thế giới Cấm Kỵ nói:
“Ngọn lửa nhân gian… Tắt.”
Ngọn lửa nhân gian được đốt lên.
Dị tượng trực tiếp kinh động đến toàn bộ Cửu Châu của thế giới Cấm Kỵ.
Bất kỳ sinh linh nào đều có thể nhìn thấy được, bên trên đỉnh núi Thuỷ Hoả Đại Sơn của châu Thần Hoả, một ngọn lửa Thánh hoả vô hình đang đốt cháy hừng hực, mà ở bên trong Thánh Hoả còn còn cự âm huy hoàng chấn động thiên hạ.
“Không cần tín ngưỡng thần tiên, không cần tìm kiếm Cứu Thế Chủ, không cần chờ đợi anh hùng.”
“Chỗ các ngươi đứng chính là niết bàn, tầm mắt các ngươi đạt tới chính là bỉ ngạn, khổ hải vô biên, riêng mình ta tự độ.”
Tuyên truyền giác ngộ, âm thanh này xuyên thẳng đến lòng người khiến cho toàn bộ chúng sinh trong thiên hạ đều đang ngộ, đều đang lột xác.
Bên trên Cửu Châu, hàng tỉ sinh linh, càng ngày càng biến thành nhiều những đốm sáng nhỏ hội tụ về phía châu Thần Hoả, trong nháy mắt ngọn lửa nhân gian đã tràn đầy không gì sánh được, gần như muốn đốt cháy bầu trời.

Mà ở bên trong hắc ám.
“Ngọn lửa nhân gian… Tắt.”
Chỉ Mặc thản nhiên chỉ ra một điểm.
Một chỉ này sinh ra, bên trong toàn bộ không gian tối tăm bao gồm Mặc Giả cùng với tất cả tu giả đều cảm nhận được sự đình trệ trong chớp mắt, nhận được ảnh hưởng của Chỉ Giả, bọn hắn đều không thể động đậy được.
Đồng thời một chỉ này nhanh như chớp xâm nhập vào trong thế giới Cấm Kỵ mênh mông.
Bên trên Cửu Châu, vô tận tinh hoả tín ngưỡng giống như vạn dòng suối đổ vào biển khơi, hội tụ về phía châu Thần Hoả.
Nhưng đột nhiên ở trong trời đất, một hư ảnh ngón tay cái ngang dọc cửu thiên xuyên qua, đến mức tất cả mọi thứ đều dừng lại.
Chỉ Mặc, đạo Vô Động, không chỉ là thực thể, cho dù là ý niệm tinh thần hư ảo cũng khó có thể suy nghĩ đến ngọn lửa tín ngưỡng, tất cả mọi thứ đều dừng lại, đây chính là chỗ đáng sợ của Vô Thượng.
Nhất chỉ trong chớp mắt đã tới bầu trời của châu Thần Hoả.
Lúc này, châu Thần Hoả, Thuỷ Hoả Đại Sơn.
Thánh Hoả của Thanh Trần đã thành, hắn thả ra Đạo Cảnh Địa, thánh hoả cháy hừng hực liên tục không ngừng ở bên trong vùng đất Hư Vô của hắn, dần dần có một toà kiến trúc được thánh hoả luyện ra.
Đó có hình dáng giống như một ngôi chùa.
Đây chính là cảnh giới cuối cùng của Ngũ Hành, Chú Khí.
Trên thực tế, Thần Hoả sẽ trở thành Thánh Hoả, còn Chú Khí cũng sẽ trở thành Mệnh Cung.
Dùng ngọn lửa của lòng người để đúc thành Mệnh Cung, Mệnh Cung sẽ đại diện cho ý nghĩa của sinh mạng, tín ngưỡng hội tụ ở trong đó chính là căn bản để khiến cho một nền văn minh sinh sôi nảy nở phát triển không ngừng.
Một khi Mệnh Cung hoàn thành, cảnh giới Ngũ Hành của Thanh Trần cũng sẽ viên mãn, có thể nói là đại năng Cấm Kỵ rồi.
“Giết hắn đi.”
“Tuyệt đối không thể để cho hắn đi được đến một bước này.”
Hoả Đế hắc ám, Mộc Đế hắc ám cũng hét to, muốn giết chết Thanh Trần.
Thế nhưng Mặc Tranh lại dốc hết toàn lực ngăn cản các nàng, thực sự giống như đã quên đi sống chết rồi.
Đồng thời Hoả Linh Nhi, Mộc Uyển Thanh cũng dốc hết toàn lực ra tay, các nàng dựa vào những chí bảo đã từng lấy được từ chỗ Lý Phàm cũng có những tác dụng không nhỏ.
Bên kia, Mặc Thiết cũng điên cuồng càng muốn ra tay, thế nhưng hắn ta lại phát hiện dạ dày của mình cực kỳ đau đớn.
Hắn ta đã nuốt cỏ của Lục Nhượng, thế nhưng lúc này lại cảm giác toàn bộ máu thịt của bản thân đều đang bị một thứ gì đó cắn nuốt.
“Đây là cái quỷ gì…”
Hắn ta soi vào bên trong, chỉ thấy ở bên trong dạ dày Đại Đế của hắn ta lại có một gốc cỏ xanh đang cắm rễ, rễ cây cỏ xanh đang điên cuồng hấp thu máu thịt của hắn ta, phiến lá đang cắt nội tạng của hắn ta.
“Bụi cỏ này đang ăn ta?”
Mặc Thiết giật mình, bản thể của hắn ta chính là một con Thông Thiên Thao Thiết Thần Trư, từ trước đến nay có thể cắn nuốt vạn vật trên thế gian, cho dù là thần kim, tinh thần, bổn nguyên đều có thể bị hắn ta luyện hoá, trở thành bổ sung cho bản thân, không thứ gì là không ăn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận