Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2263: Ta mới là nội ứng? 2

Mà lúc này Bá Chủ Phượng Thanh Cương cũng đều có chút ngây người.
“Một đám Thượng Lộ Giả, làm sao lại dám hung mãnh ngăn cản chúng ta?”
“Muốn chết sao?”
“Biến chúng ta trở thành cái gì?”
Bọn hắn rống giận.
Thế nhưng Phượng Thanh Cương cũng run rẩy nói:
“Bọn hắn không phải là Thượng Lộ Giả bình thường, bọn hắn… Là Thập Tôn Nhị Hung.”
Ngay lập tức, một đám bá chủ đều giật mình, Thập Tôn Nhị Hung?
Lại có thể trọng sinh sao?
Mà giờ khắc này, các loại công kích đã hạ xuống, đám Bá Chủ lập tức rơi vào bên trong sát kiếp.
Đại chiến bộc phát ở bên trên bầu trời.

Mà giờ khắc này.
Bên trên một ngọn núi cao.
“Tại sao lại có thể như vậy, tại sao lại có thể như vậy?”
Sắc mặt của Ninh Thiên Cực khó coi đến cực điểm, hiện tại ở trên núi đã chỉ còn lại có lão ta cùng với Trưởng Tôn Trường Thanh.
Lúc này trong mắt Trưởng Tôn Trường Thanh rõ ràng xuất hiện một loại cảm giác mừng rỡ trước nay chưa từng có.
Lão ta hận không thể ngửa mặt lên trời cười to.
“Ninh huynh, ta hoài nghi ở trong số chúng ta vẫn còn có nội ứng…”
Lão ta lo lắng lên tiếng nói:
“Thế lực được truyền pháp sương mù xám đều bị tiêu diệt toàn bộ, khẳng định có người mật báo, mà Tiết Trọng Lâu, Độc Cô Tẫn Thiên, Giang Sơn Tận đều chết hết, chắc chắn nội ứng không phải là bọn hắn…”
Ninh Thiên Cực nghe lời này xong cũng vô ý thức nói:
“Đúng vậy khẳng định còn có nội ứng.”
“Hiện tại Thần Điện Tế Thế chỉ còn lại có hai chúng ta, ngươi tuyệt đối không thể là nội ứng… Không đúng, mẹ nó, ta, ta mới là nội ứng??”
Lão ta biến sắc, nhìn về phía Trưởng Tôn Trường Thanh, hoài nghi nhân sinh!
“Vị mang điểm cuối của vạn đạo, ngươi không phải là người.”
“Răng của ta, răng của ta.”
Lúc này một đám lão quỷ phát ra tiếng mắng chửi bi phẫn.
Bọn hắn bị vị mang điểm cuối của vạn đạo ngăn cản.
Sau đó…
Hàm răng của bọn hắn đều bị nhổ xuống hết sạch.
Bây giờ bọn hắn nói đều có chút gió lùa.
“Chỉ là nhổ răng mà thôi… Không nên nhỏ mọn như vậy chứ.”
Vân Khê cũng lên tiếng, trong tay của nàng đã có thêm một túi răng quỷ.
Nghe vậy, một đám lão quỷ càng tức giận đến mức không thể nhịn được.
Đối với bọn hắn mà nói, răng quỷ hết sức quan trọng, bởi vì đó không chỉ là hàm răng, mà đó còn là kết tinh tu hành của bọn hắn.
Quỷ đã không còn thực thể từ lâu, linh thể mờ mịt trải qua khổ tu mới có thể kết xuất ra răng quỷ, mà răng quỷ ngưng tụ toàn bộ tu vi của bọn hắn, quan trọng không gì sánh được.
Thậm chí ở trong truyền thuyết nào đó, chỉ có răng quỷ mới có thể sống lại một lần nữa.
Thế nhưng bây giờ toàn bộ răng đều bị Vân Khê nhổ đi sạch sẽ.
“Răng cũng đã đưa cho ngươi rồi, rộng rãi bỏ qua cho chúng ta đi?”
Sắc mặt của bọn hắn khó coi.
Hiện tại chỉ cầu sống mà thôi.
Vân Khê nghe vậy cũng nói:
“Thả các ngươi… Không thể được, các ngươi sẽ làm chuyện xấu.”
Lúc này vị mang điểm cuối của vạn đạo thản nhiên mở miệng nói:
“Quỷ nên đi vào Luân Hồi.”
Vào Luân Hồi.
Nghe vậy Vân Khê gật đầu nói:
“Thế nhưng ta không có mang giấy vàng đến…”
Lúc còn ở Dương Gian, người ở trong thôn cũng đã từng mở ra Luân Hồi.
Chỉ cần đốt giấy vàng ở trong thôn thì có thể triệu hồi ra Luân Hồi.
“Ngọc Hồng Trần ẩn chứa lực lượng Luân Hồi.”
Vị mang điểm cuối của vạn đạo nói khẽ:
“Tay cầm ngọc Hồng Trần, chỉ cần một suy nghĩ là có thể khiến Luân Hồi xuất hiện.”
Nghe vậy hai mắt Vân Khê sáng ngời nói:
“Thực sự?”
Lúc này trong lòng nàng chợt suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác, khí cơ ở bên trong ngọc Hồng Trần khẽ chuyển động.
Giờ khắc này, ở bên trong đất trời giống như có một thế giới khác phủ xuống.
Khói vàng cuồn cuộn tràn ngập ở bên trong hư không, vô cùng thần bí.
Khói vàng phấp phới, một cây cầu đá lộ ra từ bên trong khói vàng.
Thoạt nhìn thì cây cầu đá giống như đã trải qua vô số mưa gió thời không, tang thương cổ kính, nhuộm đầy bụi bẩn.
Ở chỗ sâu bên trong cầu đá, phong cảnh u ám, sương mù bao phủ, dường như có tiếng nước chảy róc rách, cầu đá giống như đi qua một con sông dài, kéo thẳng đến bờ sông, ở bên trên bờ sông, mơ hồ có thể nhìn thấy một tảng đá thần bí đứng sừng sững ở bên trong đó.
Thế giới phía sau bờ sông sâu thẳm, tối tăm, không thể tra xét, thần bí đến cực điểm, không người có thể thấy rõ được.
Trong đó như có muôn đời Luân Hồi, có sự sống thay đổi, có oán quỷ gào thét, có địa ngục sâm nghiêm…
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người giật mình.
“Đây là… Đây là vật gì?”
“Cầu đá này… Chẳng lẽ là cầu Nại Hà trong truyền thuyết sao?”
“Luân… Luân Hồi?”
Tất cả mọi người đều cảm giác không thể tin được.
Mà lúc này mấy con lão quỷ đã bị nhổ răng đều sợ hãi đến cực điểm, run rẩy.
“Không… Luân Hồi đã bị đánh tan từ lâu, chủ nhân của Luân Hồi đã chết ở bên phía đầu nguồn, làm sao Luân Hồi còn có thể xuất hiện một lần nữa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận