Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2598: Thanh Trần lừa dối

Mộc Uyển Thanh giằng co cùng với Mộc Đế hắc ám:
“Rất nhiều năm về trước, ngọn lửa nhân gian đã từng được dấy lên, xua tan đi hắc ám, giành lấy ánh sáng cho năm tháng.”
“Hắc ám cũng không phải là vĩnh hằng, ánh sáng của sinh mạng không phải là pháo hoa lóe lên nhất thời.”
Mộc Đế hắc ám lạnh lùng nói:
“Nhiều lời vô ích, ban cho ngươi tử vong.”
Nàng ta đã muốn ra tay rồi.
Nhưng vào giờ khắc này, Mặc Tranh mỉm cười nói:
“Từ từ.”
Hắn ta nhìn về phía Hỏa Linh Nhi cùng Mộc Uyển Thanh nói:
“Giai nhân tuyệt thế bậc này, nếu như giết chết thì chẳng phải là quá đáng tiếc rồi hay sao?”
“Độ hóa các nàng mới có khả năng ban tặng cho các nàng kết cục chân chính.”
Mặc Tranh bước về phía trước, nhìn chằm chằm tượng gỗ điêu khắc ở trong tay của Hỏa Linh Nhi nói:
“Hai vị, nếu như không có đoán sai, bảo vật ở trong tay của các ngươi… Là do một vị cường giả mạnh mẽ ban tặng?”
“Xem ra ở phía sau các ngươi cũng có cường giả chân chính làm chỗ dựa, đây chính là nguyên nhân các ngươi không hề lo lắng?”
Mặc Tranh mỉm cười, hắn ta cực kỳ nhạy cảm, nhận thấy được Hỏa Linh Nhi cùng với Mộc Uyển Thanh có lai lịch rất lớn ở một kiếp này.
Thậm chí hắn ta còn mơ hồ nghĩ tới một loại khả năng nào đó…
Nhưng chuyện này không quan trọng.
Chuyện mà hắn ta cần phải làm… Độ hóa!
Cho dù Hỏa Linh Nhi cùng với Mộc Uyển Thanh thực sự có liên quan tới vị kia, nhưng độ hóa cũng không phải là một loại thương tổn, nếu như hắn ta thực sự độ hóa được hai người này, cho dù vị kia… Cũng sẽ không thể tức giận bởi vì vậy được.
“Các ngươi có biết hắc ám mới là kết cục cuối cùng của tất cả sinh mạng.”
“Sau khi các ngươi thuận theo hắc ám sẽ nhận được sự tự do chân chính.”
“Ngoài ra, Chiến Thiên Đế năm xưa, thậm chí vị mang điểm cuối của vạn đạo… Hay vị kia cũng đều đã về trong bóng tối.”
“Các ngươi là những con cừu non yếu đuối đang mê man…”
Hắn ta vừa nói vừa sử dụng một loại đại thuật nào đó chiếu rọi ra một số hình ảnh.
Đó là chỗ sâu bên trong Hắc Ám Chi Khung, bên trên một ngôi sao hắc ám cực lớn, một Đế Đình người chết, một vị Thượng Đế chỉ còn sót lại một cánh tay đứng sừng sững ở bên trên Đế Đình hắc ám, đó chính là Chiến Thiên Đế.
Đó là một mảnh đất ở bên trong vũ trụ, một quốc gia ở trong bóng tối, Tiên Linh rớt xuống, Thánh Nhân thối rữa, Thần Linh hư hỏng, những cổ thú hỗn độn không trọn vẹn hành tầu ở trong bóng đêm, có vạn đạo trong thế gian đang hội tụ…
Những hình ảnh này khiến thần sắc của Hỏa Linh Nhi cùng với Mộc Uyển Thanh đều chấn động.
Đế Đình Chiến Thiên, Chiến Thiên Đế năm xưa, thậm chí cả vị mang điểm cuối của vạn đạo…
Lại có thể thực sự thuộc về trong bóng tối hay sao?
Lẽ nào hắc ám mới thực sự là kết cục của tất cả sinh linh?
“Còn về vị kia, ta không dám chiếu rọi ra thân ảnh của hắn ở bên trên hắc ám vương tọa, nhưng hắc ám cũng là kết cục của hắn.”
Mặc Tranh khẽ mở miệng cười.
Nhưng hắn ta chỉ vừa mới dứt lời, bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến:
“Đánh rắm thối.”
Vừa nói dứt lời, ở bên cạnh Mặc Tranh, bầu không khí do thuật Cổ Tâm tạo nên lại có thể bị đánh vỡ trong nháy mắt.
Mặc Tranh không khỏi khẽ nhíu mày, chỉ thấy ở sâu trong sơn cốc có hai người đi tới, một hòa thượng cùng với một nông phu.
Ở bên trong tay của nông phu còn cầm theo một chậu cỏ.
Nhìn thấy hai người này, Hỏa Linh Nhi, Mộc Uyển Thanh lập tức mừng rỡ vô cùng.
“Thanh Trần công tử, Lục công tử.”
Các nàng cực kỳ mừng rỡ, hoàn toàn không nghĩ tới lại có thể gặp được Thanh Trần cùng với Lục Nhượng.
“Hai người này… Khẳng định ăn rất ngon.”
Mặc Thiết liếm liếm đầu lưỡi, trong mắt phát sáng.
“Hỏa cô nương, Mộc cô nương, người này sử dụng tà thuyết mê hoặc người khác, để cho ta tới đối phó hắn ta.”
Thanh Trần rất trực tiếp nhìn về phía Mặc Tranh, quát to.
“Nghiệt súc to gian, ta liếc mắt liền nhìn ra ngươi không phải người, cũng dám đứng ở trước mắt ta múa rìu qua mắt thợ.”
Mắt của Mặc Tranh khẽ nhíu lại, hắn ta tu luyện thuật Cổ Tâm nhiều năm, thế nhưng giờ khắc này, trong lúc nhất thời, hắn ta lại có chút không nhìn thấu được tên hòa thượng này.
Cái gọi là biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, sở dĩ thuật Cổ Tâm của hắn ta càng đánh càng thắng, điểm quan trọng nhất chính là hắn ta có thể nhanh chóng nhìn thấu được nhân tâm.
Lợi dụng sự sợ hãi và ham muốn của lòng người, tất nhiên có thể đánh bại được từng cái linh hồn bướng bỉnh.
Nhưng tên hòa thượng này lại không rõ sâu cạn…
Tuy nhiên càng là người như thế, sau khi độ hóa thì lại càng có trợ giúp to lớn đối với thuật Cổ Tâm của hắn ta.
Thậm chí nói không chừng lại có thể khiến cho hắn ta đi tới mức tận cùng, thực hiện được Mặc Đạo…
Lúc này hắn ta mỉm cười nhìn về phía Thanh Trần nói:
“Thế gian tất cả đều là hư vô, cũng không thể châm lên được ngọn lửa nhân gian, thanh quy giới luật này của ngươi có thể ước thúc được chính mình, nhưng không ước thúc được thế nhân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận