Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2235: Giữ lại đường lui 2

Phượng Thanh Cương mang theo kính ý nhìn về phía Tống Kỷ Viễn và Huy Hạ nói:
“Dù sao, một giới này còn có con chó đen, Huyền Vũ còn sống, ý niệm của vị mang điểm cuối của vạn đạo, bọn họ cũng khó đối phó…”
Đây chính là điểm mà bọn hắn lo lắng.
Trước kia biển sương mù xám đã bị đánh cho sợ hãi, mười vị Bá Chủ đi qua đây đều bị con chó đen gài bẫy.
Quang minh chính đại truyền pháp nhất định sẽ dẫn đến sự ngăn cản của con chó đen.
Mặc dù bọn hắn cấp Bá chủ, thế nhưng cũng không dám đối mặt với con chó kia.
Mà nếu như Chân Tổ đi qua đây thì e rằng sẽ chọc đến ý niệm của vị mang điểm cuối của vạn đạo…
Các đại nhân thì đánh không lại vị mang điểm cuối của vạn đạo, đám tiểu nhân bọn hắn thì lại sợ con chó đen cùng với Huyền vũ…
Công việc này thực sự rất khó để triển khai được.
Cho nên chỉ có thể tìm một số kẻ phản bội tổ giới sương trắng để làm nội gián hỗ trợ.
Có người dẫn đường, lặng lẽ truyền pháp, để cho con chó đen chỉ có thể giương mắt mà nhìn.
Còn ở bên cạnh, Ngao Vô Song vốn không nói câu gì từ nãy đến giờ, trở thành một người vô hình, lúc này nghe thấy ba chữ con chó đen, hai mắt lập tức trợn tròn.
Mẹ nó… Đám người kia muốn đối đầu cùng với con chó đen?
Con có đen đó đến từ sơn thôn nhỏ tà môn kia…
Đám người kia đến tìm đường chết sao…
Mồ hôi lạnh của hắn ta bắt đầu rơi xuống, vội vàng truyền âm cho Tống Kỷ Viễn và Huy Hạ.
Tuyệt đối không thể đồng ý.
Bằng không mà nói thì chúng ta xong đời rồi.
Mà nhận được truyền âm của Ngao Vô Song, Tống Kỷ Viễn cùng với Huy Hạ đều rùng mình.
Mặc dù bọn hắn không biết vì sao Ngao Vô Song lại kiên định từ chối như thế, nhưng cũng chỉ có thể làm việc dựa theo ý chí của Ngao Vô Song.
Tống Kỷ Viễn liền nói ngay:
“Chuyện này… Chúng ta lực bất tòng tâm.”
Sắc mặt của Phượng Thanh Cương có chút khó coi.
Lại có thể bị từ chối?
“Tống huynh, chuyện này đối với biển sương mù xám, đối với Cấm Chủ mà nói… Đều rất quan trọng, xin mời ngài suy nghĩ lại.”
Hắn ta cắn răng nói, thế nhưng trong lòng lại căm hận tới cực điểm.
Bên trong Thám Cấm Giả này, người mạnh nhất cũng chẳng qua chỉ là Huy Hạ, một Thượng Lộ nho nhỏ mà thôi.
Bản thân hắn ta đường đường là một bá chủ, thế nhưng lại phải ăn nói khép nép…
Nếu như là bình thường, hắn ta đã sớm bóp chết Tống Kỷ Viễn rồi.
Thế nhưng bây giờ lo ngại Cấm Chủ, không dám lỗ mãng.
“Nói rồi, lực bất tòng tâm.”
Tống Kỷ Viễn lạnh nhạt nói: “Huy Hạ trưởng lão, ngươi mời những vị khách nhân này rời khỏi đi.”
Trên mặt của các Bá Chủ khác cũng đều sắp bốc lửa.
Ngay cả Khai Môn cũng chưa tới, Tống Kỷ Viễn này lại dám không để mặt mũi cho bọn hắn như thế…
Thật quá đáng!
“Này…”
Trên mặt của Phượng Thanh Cương nổi đầy gân xanh, nhưng hắn ta vẫn kiềm chế, hít sâu một hơi nói:
“Tốt, tốt, đã như vậy chúng ta liền cáo từ.”
Lúc này Huy Hạ tiễn mấy người bọn hắn rời khỏi.
Ra khỏi tổ chức Thám Cấm Giả.
“Huy Hạ trưởng lão, rốt cuộc Tống Kỷ Viễn này là người như thế nào? Chỉ một Linh Vương nho nhỏ…”
Phượng Thanh Cương nhịn không được lên tiếng.
Sắc mặt Huy Hạ hơi thay đổi một chút, nói:
“Đặc sứ không thể nói lung tung… Hắn ta, hắn ta chính là… Người tâm phúc nhất của Cấm Chủ.”
Phượng Thanh Cương nghe vậy thở dài một tiếng nói:
“Gian thần, Cấm Chủ dùng sai gian thần rồi.”
Huy Hạ trầm mặc một chút bỗng nhiên nói:
“Đặc sứ đại nhân, những chuyện mà các ngươi phải làm,. ta có thể chỉ cho các ngươi một con đường…”
Nghe vậy Phượng Thanh Cương nói:
“Đường nào?”
Huy Hạ cắn răng một cái nói:
“Thần Điện Tế Thế Trưởng Tôn Trường Thanh, các ngươi có thể tìm lão, lão ta chính là một trong chín cổ tộc trường sinh của Chân Tổ Giới, lão tổ ở trong gia tộc Trưởng Tôn nổi tiếng ở trong Thần Điện Tế Thế, các ngươi có thể tin tưởng được người này.”
“Ta chỉ có thể giúp các ngươi tới đây.”
Sở dĩ lão ta muốn nói cho đám người Phượng Thanh Cô, thực ra ở trong lòng cũng có tính toán…
Trong lòng của lão ta thực ra cũng không muốn đi theo Ngao Vô Song và Tống Kỷ Viễn.
Những chuyện mà hai người này làm ra quá xấu hổ rồi, ngay cả đại nhân vật như Cấm Chủ mà bọn hắn cũng dám làm xằng bậy.
Ngộ nhỡ có một ngày Ngao Vô Song và Tống Kỷ Viễn bị tiêu diệt, lão ta lại có giao hảo với các đại nhân vật ở biển sương mù xám, nói không chừng còn có thể có một con đường sống…
Phải để lại đường lui cho bản thân.
Mà đám người Phượng Thanh Cương nghe vậy, hai mắt nhất thời phát sáng nói:
“Huy Hạ huynh, ngươi thật là người tốt.”
“Ngươi mới là trung thần của Cấm Chủ.”
“Đa tạ, chúng ta sẽ đi đây, cáo từ.”

Mà giờ khắc này.
Bên trong đại điện của Thám Cấm Giả.
“Đều là đồ tốt… Bế quan.”
Ngao Vô Song nhìn lễ vật mà biển sương mù xám mang tới, mừng rỡ.
Hắn ta đưa cho Tống Kỷ Viễn một ít, sau đó trực tiếp đi bế quan.
Cấm Chủ thì trở thành thủ vệ cho hắn ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận