Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2559: Cái gọi là cấm kỵ

Hắn dùng khăn xoa xoa thân đèn, nhìn những chữ được khắc ở bên trên thân đèn.
“Sư phụ, cái đèn này…”
Độc Cô Ngọc Thanh và Long Tử Hiên thấy vậy đều tò mò nhìn.
Lý Phàm xoa xoa Cổ Đăng nói:
“Nhiều năm rồi.”
“Mỗi một cây đèn đều là dấu ấn của một thời không.”
Hắn nói xong, đặt cây đèn xuống:
“Còn thiếu một vài chiếc, bằng không mà nói cũng có thể nhìn thấy được một mảnh thời không qua lại.”
Hắn học rất nhiều thứ, cũng đã từng học qua khảo cổ, có thể nhìn ra được những chữ và hình được điêu khắc ở bên trên cây đèn này cũng đều giống y hệt nhau.
Có lẽ là một loại liên hệ nào đó, thế nhưng vẫn còn không có cách nào phá giải được.
Thế nhưng loại điêu khắc này khiến cho hắn nhớ tới quyển lịch treo tường ở trên tường nhà Trương đại bá đêm hôm qua…
Tiên, Thánh, Thần, Hỗn Độn cũng đã bị xé đi, có nghĩa là năm tháng tàn lụi hay sao?
Mà chữ khắc ở bên trên hai cây đèn này dường như rất tương tự cùng với hoa văn ở bên trên tờ lịch treo tường “Tiên Đạo” kia…
Nghe vậy Long Tử Hiên nói:
“Sư phụ… Chúng ta phải đi tìm những cây đèn khác sao?”
Lý Phàm suy tư một chút rồi nói:
“Đèn là chuyện thứ yếu, ngược lại sư huynh đệ hai người các ngươi vẫn nên đi tìm những người khác.”
Nói xong hắn tùy ý ngắt một cái lá cây, thi triển phương pháp tìm người hỏi vật.
Mặc dù hắn nghĩ rằng phương pháp tìm người hỏi vật này rất không đáng tin cây, thế nhưng trước đó hắn đã thật sự tìm được Độc Cô Ngọc Thanh dựa theo phương pháp kia rồi.
Cho nên vẫn đáng giá để thử một lần.
Lá cây tùy ý bay ở trên mặt đất, Lý Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
“Hai người sư huynh đệ các ngươi có thể đi về hướng Đông Nam.”
Độc Cô Ngọc Thanh cùng Long Tử Hiên gật đầu, lúc này đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Gâu gâu gâu…”
Lúc này con chó đen cũng sủa về phía hai người Long Tử Hiên, dường như là muốn đi cùng với bọn họ.
“Sư phụ, Đại Hắc?”
Độc Cô Ngọc Thanh hỏi.
Lý Phàm vẫy vẫy tay nói:
“Cho nó đi cùng đi.”
Mũi chó tương đối linh, đi theo nói không chừng cũng có chỗ hữu dụng.
Con chó đen nghe vậy cũng phi thường mừng rỡ, bỗng nhiên lại sủa lên vài tiếng về phía cây Lưỡng Diệp Thảo do Tô Bạch Thiển trồng ở trong góc kia.
Lý Phàm thấy thế cũng cảm thấy kỳ quái, chó này thông linh rồi hay sao? Lại sủa to với một cây cỏ…
“Mang theo cả cây cỏ này đi đi.”
Lúc này Lý Phàm lên tiếng, trước đây hắn đã tốn không ít công sức vì cây cỏ này rồi.
Long Tử Hiên cùng Độc Cô Ngọc Thanh gật đầu, mang theo con chó đen cùng với Lưỡng Diệp Thảo của Tô Bạch Thiển cùng rời đi.

Mà giờ khắc này.
Độc Cô Ngọc Thanh, Long Tử Hiên cùng với con chó đen rời khỏi sơn thôn.
Ở cổng thôn, Trương đại bá cùng với Nhị đại gia đang hóa tiền vàng.
Rõ ràng, Trương đại bá cũng hiểu rằng có lẽ Khiêu Đại Thần đã mất đi rồi, cho nên đốt trước một ít cũng coi như cảm thấy yên tâm.
Mà Long Tử Hiên cùng Độc Cô Ngọc Thanh nhìn thấy Luân Hồi tái hiện ở trong thiên địa, quyền bính Luân Hồi đã nắm giữ được ấn ký Thiên Tâm của U Châu vào trong tay.
Luân Hồi… Đã chưởng khống được hai cái châu lớn.
“Có lẽ không bao lâu thế giới Luân Hồi sẽ tái hiện, sẽ phủ xuống.
Độc Cô Ngọc Thanh lên tiếng.
Biển sương mù xám, tổ giới sương trắng, Dương Gian đều do Hắc Bạch thống lĩnh, tạo thành một Bí Giới Luân Hồi của bổn nguyên sương trắng.
Hôm nay Bí Giới Luân Hồi cũng bắt đầu nắm giữ ấn ký Thiên Tâm của thế giới Cấm Kỵ.
“Luân Hồi đã bắt đầu che chở tất cả sinh linh…”
Mà con chó đen lại lên tiếng nói:
“Chờ đến khi chín châu đều được Luân Hồi bao phủ, đến lúc đó thì toàn bộ Cửu Châu bị đánh tan rồi, toàn bộ sự sống đều chết đi, hạt giống sinh mạng cũng có thể tái hiện ở bên trong Luân Hồi…”
Bên trong mắt chó hiện lên vẻ nghiêm trọng nói:
“Chờ đến khi chín cây đèn được châm lên, chờ Luân Hồi chưởng khống Cửu Châu… Tuyệt diệt lần thứ năm… Cũng sẽ đúng hẹn mà tới.”
Nghe vậy Độc Cô Ngọc Thanh cùng Long Tử Hiên đều có chút ngạc nhiên.
“Chín Cổ Đăng? Không phải là mười hai Cổ Đăng sao?”
Bọn họ đặt câu hỏi.
Con chó đen trầm mặc một chớp mắt rồi nói:
“Có ba Cổ Đăng đã không còn ở trong Cửu Châu nữa… Mà ở bên phía Hắc Ám Chi Khung.”
“Sau khi vị mang điểm cuối của vạn đạo trở thành điểm cuối của vạn đạo, mang theo ba cây đèn đi về phía Hắc Ám Chi Khung…”
Nghe vậy Độc Cô Ngọc Thanh cùng Long Tử Hiên đều nghiêm nghị.
Năm xưa sư phụ ngộ ra Luân Hồi ở tổ giới sương trắng, nhưng mà bởi vì hắc ám đột kích cho nên mới phải nghênh chiến.
Hắn đi rồi, vị mang điểm cuối của vạn đạo cũng phải đi theo.
Kết quả khi Lý Phàm quay trở về sơn thôn nhỏ, mà dường như vị mang điểm cuối của vạn đạo lại chết đi, chuyển thế quay trở về.
Vị mang điểm cuối của vạn đạo mang theo ba cây đèn… Đây là lần đầu tiên bọn họ biết được chuyện đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận