Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2374: Nhan cẩu 2

Bản thân chịu nhiều ân huệ của đại lão như thế… Ừm, nên giúp đại lão diễn một chút đi…
Nghe vậy Doãn Sơn Lập khẽ ngẩn người, lúc này không nói thêm gì nữa, chỉ nói:
“Nếu như đi cùng với ngươi… Vậy đi cùng nhau đi.”
Phạm Dao Dao chính là người mà tông chủ xem trọng, đương nhiên hắn ta không dám đắc tội rồi.
Lý Phàm cũng thở dài một hơi, hắn còn phải đi đến dãy núi Hàn Thước để làm nhiệm vụ nữa.
May mà Phạm Dao Dao lợi hại như thế, hơn nữa lòng dạ lương thiện, có thể cho hắn trà trộn đi vào được…
Nói cách khác, bản thân hắn… Quá phế rồi đi.
Phạm Phách Minh cũng đen mặt, đi tới bên cạnh Phạm Dao Dao nói:
“Dao Dao… Rốt cuộc người này đã làm gì muội?’
“Muội che chở cho hắn để làm gì? Lẽ nào bởi vì muội cảm thấy hắn đẹp trai hay sao, một phế vật như vậy, lúc nãy khi ta nhìn hắn, có lẽ hắn căn bản còn không cảm nhận được kiếm ý một thức của tông chủ, tư chất cực kém…”
Nghe vậy, Phạm Dao Dao nháy mắt mấy cái rồi nói:
“Thế nhưng… Đẹp trai còn chưa đủ sao?”
Phạm Phách Minh hoàn toàn cạn lời rồi, một lúc lâu mới nói ra hai chữ:
“Nhan cẩu.”
Nhan cẩu muội muội thật là…
Phạm Dao Dao cũng không quan tâm đến hắn, mà đi tới bên cạnh Lý Phàm, nhỏ giọng nói:
“Phạm Ly… Cám ơn ngươi.”
Nếu như không phải Phạm Ly cho nàng những chân ý kiếm đạo đó, nàng căn bản không có khả năng được lựa chọn làm đệ tử thân truyền.
Mà Lý Phàm cũng hơi nghi hoặc một chút, nói:
“Vì sam cảm ơn ta?”
Phạm Dao Dao có chút phát điên rồi, rõ ràng vị đại lão này hành động kém như vậy, nhưng lại cố ý thích diễn.
Hừ, quên đi, không vạch trần ngươi.
“Không có gì… Ta đã đạt được đại cơ duyên rồi, hì hì, hài lòng.”
Bỗng nhiên nàng cảm giác không hiểu sao bản thân lại có chút mơ hồ, dường như Đạo Cảnh Địa bị một cái gì đó khống chế.
Mà lúc này Lý Phàm cũng không quan tâm nói:
“Cơ duyên sao?”
“Không phải những đồ vật như cơ duyên này nên thuộc về nhân vật chính hay sao…”
Hắn vô ý thức nhìn về phía Lâm Nhất Hạo ở xa xa, người này nên cầm kịch bản của nhân vật chính mới đúng…
Loại tình huống của Phạm Dao Dao… Cũng nên thuộc về Lâm Nhất Phàm…
Hắn suy tư.
Trong nháy mắt.
Cách đó không xa, Lâm Nhất Hạo còn đang tức giận, cơ duyên của hắn ta lại bị cướp đi rồi.
“Kiếm Tiên, không phải ngươi nói, trên thế gian này không có kiếm đạo mà ngươi xem không hiểu hay sao…”
Hắn ta có chút căm giận, quy tội tất cả chuyện này lên đầu nữ kiếm tiên… Không góp sức.
Mà ở bên trong Đạo Cảnh Địa của hắn ta, lúc này kiếm tiên thối rữa trầm mặc không đáp, mà lấy xuống tròng mắt của chính mình, nói nhỏ với tròng mắt.
Nàng ta… Đang truyền âm về phía thế lực mà nàng ta thuộc về.
Mới vừa rồi khi nhìn thấy loại kiếm đạo này, ngay cả nàng ta cũng đều xem không hiểu…
Có nghĩa rằng loại kiếm đạo này gần như chính là mạnh nhất trên thế gian.
Phải lập tức khiến cho bên kia biết được.
“Kiếm Tiên, vì sao ngươi không nói lời nào?”
Mà Lâm Nhất Hạo không nghe thấy câu trả lời, thực sự có chút… Tức giận.
Nhưng vào giờ khắc này, hắn ta bỗng nhiên cảm giác không hiểu sao trong đầu lại có chút hỗn loạn.
“Ừm? Làm sao thế…”
Loại cảm giác giằng co này chỉ xuất hiện trong chớp mắt, ngay sau đó hắn ta lập tức tỉnh táo trở lại.
Mà cách đó không xa, Phạm Dao Dao đã tỉnh táo lại, có chút mê man nhìn về phía Lý Phàm…
Mới vừa rồi… Nàng mơ hồ cảm giác hình như đã xảy ra một chút chuyện nào đó…

“Rất tốt, chúng ta đã tập trung vào Đạo Cảnh Địa của Phạm Dao Dao.”
“Lúc nào cũng có thể mượn Đạo Cảnh Địa của nàng ta để giáng lâm dãy núi Hàn Thước, tranh đoạt cơ duyên.”
Ba vị Kiếm Tổ Doãn Thanh đều hết sức mừng rỡ.

Mà giờ khắc này.
Khai Nguyên Châu.
Bên trong một dãy núi yên tĩnh, bên trong một hang động đen kịt nào đó.
Dường như vĩnh viễn không có khả năng bị ánh mặt trời chiếu sáng, đã xác định vĩnh viễn âm u, trong hang động đen kịt không thể nhìn kỹ, giống như có thể cắn nuốt sạch sẽ hết tất cả ánh mắt của mọi người.
Lúc này trong hang động, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
“Thập Tam đã đi theo những huyết mạch tiên dân của thành Biên Lôi kia, đến gần dãy núi Hàn Thước.”
“Ha ha ha, Tinh Hoả Liệu Nguyên? Đã từng là phương pháp người nọ tìm được, nhưng đáng tiếc là chúng ta đã giăng thiên la địa võng từ lâu, tất cả đấu tranh… Chẳng qua chỉ là phí công vô ích.”
Mà giờ khắc này, trong bóng đêm bỗng nhiên có một con Hủ Nô kéo khoá sắt đi tới, nói:
“Chủ nhân, Thập Tam truyền đến tin tức.”
“Nàng ta nói nhìn thấy được một loại kiếm đạo siêu việt nhận thức…”
Giọng nói ở trong bóng tối có chút ngạc nhiên:
“Thập Tam từng là cường giả kiếm đạo đỉnh cấp của cái thế giới này, trên đời này còn có kiếm đạo vượt qua nhận thức của nàng ta?”
“Không có khả năng… Tất cả cường giả trên thế gian này… Đều nằm dưới sự quan sát của ta.”
“Lẽ nào…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận