Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2785 - Cũng sẽ không bao giờ điên (5)

“A Công, ngươi lập tức đi tới Thái Thạch Sơn, lấy giúp ta một ít đồng thạch quay trở về, ta cần dùng.”
“Mang mấy cô nhi mà ngươi thích đi cùng để lấy, ta cần nhiều lắm.”
Nhìn thấy người của Kinh Lôi Bộ, Cô Giả bỗng nhiên lên tiếng.
A Công nghi hoặc, nhưng lão vẫn dẫn theo mấy đứa trẻ rời đi.

Nghi thức uống máu bắt đầu.
Thủ lĩnh Kinh Lôi Bộ, Lôi Minh chi tử Lôi Thiên cùng với Cô Giả leo lên tế đàn uống máu.
Lôi Thiên mặc áo lông chồn tôn quý, tạo thành sự so sánh rõ ràng đối với Cô Giả, nhưng hắn ta vẫn mỉm cười.
Đi lên tế đàn uống máu, hắn ta lấy ra một con dao găm, cắt qua bàn tay của mình, giọt máu rơi xuống nước, sau đó hắn ta đưa con dao găm cho Cô Giả.
Cô Giả nhận lấy con dao găm, chợt đâm mạnh về phía Lôi Thiên.
Lôi Thiên không kịp chuẩn bị, trực tiếp bị con dao găm đâm thẳng vào bụng, sau đó Cô Giả bóp cổ Lôi Thiên, dữ tợn nói:
“Để cho người của ngươi bỏ vũ khí xuống, cút.”
Lôi Thiên hoảng sợ nói:
“Ngươi làm cái gì? Ta tới kết minh cùng ngươi…”
“Kết minh? Thực sự cho rằng ta không ngửi ra được mùi vị của Huyết Nha hay sao?”
Cô Giả gầm thét.
Mà ở bên trong đám người tới xem lễ, hai cao thủ của Kinh Lôi Bộ bỗng nhiên đi ra, quần áo ở trên người của bọn hắn đều nứt ra, lộ ra thân thể nửa người nửa chim của mình.
“Cô Giả… Không ngờ ngươi còn thật thông minh.”
Một người ở trong đó lạnh lùng lên tiếng:
“Giết tộc nhân Huyết Nha của ta chính là đại bất kính, nên trảm.”
Bọn hắn thả ra hoàn toàn tu vi.
Cao thủ Nội Hoả Cảnh.
Toàn bộ mọi người ở xung quanh đều luống cuống.
Kinh Lôi Bộ đến kết minh… Bọn hắn không có ý tốt, sớm đã bị Huyết Nha mua chuộc.
“Để cho tộc nhân của ta rời khỏi… Ta ở lại.”
Mà Cô Giả nhìn chằm chằm hai tên Huyết Nha, trầm giọng lên tiếng nói: “Bằng không… Hắn ta chết.”
Lôi Thiên cũng kinh khủng nói: “Hai vị đại nhân, những người còn lại đều là râu ria, thả đi…”
Nhưng Huyết Nha chỉ lạnh lùng nói:
“Giết tộc nhân Huyết Nha của ta, nếu không giết chết tất cả người có liên quan đến hắn, làm sao thể hiện được uy thế của tộc Huyết Nha ta?”
Nói xong hắn ta trực tiếp nắm hai tộc nhân Vân Hoành Bộ lên, bóp vỡ đầu.
“Con kiến hôi Kinh Lôi Bộ này, ngươi muốn giết cứ giết, ngày hôm nay toàn bộ Vân Hoành Bộ các ngươi… Một con kiến cũng không thể sống được.”
Hai tên Huyết Nha muốn ra tay giết người.
“Không!”
Trong mắt Cô Giả bùng cháy lửa giận, hắn vặn gãy cổ Lôi Thiên, sau đó xông lên chém giết hai tên Huyết Nha.
Nhưng một con Huyết Nha ở trong số đó vung cánh, trực tiếp đánh bay hắn.
Ngay cả Thông Mạch Cảnh là hắn cũng không phải đối thủ của Huyết Nha.
“Dừng tay…”
Cô Giả nhìn tộc nhân bị giết chết, hắn còn muốn tấn công.
Nhưng vào giờ khắc này, hắn lại bị một người khác kéo mạnh lại.
Hắn quay đầu lại, chỉ thấy không biết từ lúc nào, A Công đã quay trở về.
“Ta biết ngay, nhất định ngươi đã phát hiện ra chuyện gì rồi cho nên muốn để cho ta trốn trước…”
A Công lên tiếng nói:
“Ngươi đi… Ngươi mới là người nên rời đi.”
Lão chống thân thể già nua đi tới trước mặt Cô Giả, cũng không quay đầu lại nói:
“Rời khỏi Đại Hoang, đi thành Vạn Tộc, ở nơi đó mới có cơ hội đi theo những cổ tộc lớn, học được pháp tu luyện cảnh giới cao hơn… Mới có cơ hội báo thù.”
“Ta đã từng du lịch thiên hạ, cũng từng muốn mở ra một con đường cho nhân loại ở trong thành Vạn Tộc… Thế nhưng ta đã thất bại…”
Trong giọng nói của A Công ẩn chứa cảm giác cực kỳ không cam lòng nói:
“Ngươi đi… Nhớ kỹ từ hôm nay trở đi, mang của ngươi không chỉ thuộc về chính ngươi, còn thuộc về nhân tộc… Mở ra cho nhân tộc một con đường.”
“Nhớ kỹ… Ngươi là vương tử của thành Nhân Đạo, trên người của ngươi gánh vác lấy hy vọng của nhân tộc…”
Nói xong thân thể già nua của lão chợt phát ra ánh sáng chói lọi, đánh về phía hai tên cao thủ Huyết Nha.
Cô Giả nhìn A Công xông lên, hắn chỉ trầm mặc trong một chớp mắt, bỗng nhiên quay đầu rời đi.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời này của mình để chạy trốn.
Hắn nghe thấy tiếng rống giận của Huyết Nha, tiếng Chiến Thạch chết thảm, tiếng tộc nhân kêu rên, cùng với tiếng cười ha hả của A Công…
Hắn cũng không quay đầu lại, ngay cả nước mắt cũng không rơi xuống một giọt.
Từ sáu năm trước, lúc hắn đi ra từ núi thây biển máu của thành Nhân Đạo, hắn đã không bao giờ còn rơi lệ nữa.
Cô Giả chạy thoát.

Ba tháng sau.
Một thanh niên bẩn thỉu đi ra khỏi Đại Hoang.
Hắn đi về phía một đống phế tích đã từng là thành Nhân Đạo trước kia, thế nhưng chỉ đứng từ phía xa nhìn về thành Nhân Đạo.
Thành Nhân Đạo, đó từng do những cường giả nhân tộc mạnh nhất trong thế gian liên hợp lại, có lần từng được xưng là thánh địa nhân tộc.
Ở bên trong thành Nhân Đạo thậm chí từng ra đời hình thức tu luyện cơ bản nhất của Nhân tộc.
Thế nhưng sáu năm trước, thành Nhân Đạo đã bị huyết tẩy, trở thành thành chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận