Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2431: Vị tổ tiên ấy?

Thủy Tĩnh nói:
“Đó là trước kia.”
“Trước kia tiên dân thực sự là công địch của các vị Đại Đế… Nhưng đối với những người lựa chọn con đường Ký Sinh mà nói, tiên dân không phải là kẻ địch, ngược lại là bảo bối.”
Hắn ta mỉm cười nói:
“Đừng quên tiên dân đi ra từ trong bóng tối, muốn phải tìm hạt giống để gieo hy vọng sống, còn có người nào thích hợp hơn huyết mạch tiên dân hay sao?”
“Bọn hắn mới thực sự là Thiên Mệnh Đạo Tử hoàn mỹ.”
Nghe vậy Lôi Kiêu biến sắc.
Thực sự Thiên Mệnh Đạo Tử chính mà muốn tìm kiếm những người đã từng tiếp xúc với bổn nguyên hắc ám mà còn sống sót…
Mà tiên dân… Hoàn toàn thỏa mãn điều kiện này.
Những tiên dân vốn là người đốt lửa đi ra từ trong bóng tối, hậu đại của bọn họ tất nhiên là thích hợp nhất.
“Đã hiểu rồi… Như vậy chúng ta cũng nên lập tức mang bọn hắn đi, vì sao lại để bọn hắn lại?”
Lôi Kiêu đặt câu hỏi.
Thủy Tĩnh nói:
“Không nên đánh giá thấp những tiên dân này.”
“Ở bên trong một số tiên dân vẫn còn có nội tình cường đại, một khi thực sự ra tay, chỉ dựa vào ta với ngươi rất có thể không phải là đối thủ của bọn hắn…”
“Ta không có vạch trần thân phận của bọn hắn, mà là ra tay luận bàn, chính là bởi vì muốn thử nguồn gốc của bọn hắn, thực lực hai huynh muội kia cực kỳ không tầm thường.”
“Tu vi của bọn hắn đều đã đạt đến cảnh giới Phù Dao, thế nhưng lại có thể không chết ở dưới pháp Côn Bằng của ta, chỉ là lùi lại mấy trăm bước… Chuyện này đủ để chứng minh có vấn đề.”
Nghe vậy trong mắt Lôi Kiêu cũng lập tức hiện lên vẻ ngưng trọng.
Đúng vậy, Thủy Tĩnh chính là thiên tài của Đế Đình Thủy Đạo, mà hai tu giả nho nhỏ ở nơi sơn núi hoang dã này lại có thể sống sót dưới một kích kia của Thủy Tĩnh, hơn nữa còn không phải bị thương nặng…
Điều này chứng tỏ, Phạm gia… Có nội tình.
“Hai viên thuốc kia của ta nhìn như là độc dược, nhưng thực chất là sâu độc, tên là Thủy Nguyên Trùng, chính là sản vật đặc biệt của Đế Đình chúng ta, không người nào có thể giải được.”
Thủy Tĩnh tiếp tục lên tiếng, cười nói:
“Độc dược ở mặt ngoài chỉ cần có cường giả cảnh giới Tức Nhưỡng trở lên hỗ trợ là có thể giải trừ được, lúc nào ta cũng có thể thông qua sâu độc để cảm ứng được độc có bị mở ra hay không, cũng có thể tìm đến được vị trí của bọn hắn…”
“Nếu như bị phá giải, chứng tỏ bọn hắn còn có cao thủ cảnh giới Tức Nhưỡng…”
“Như vậy chúng ta nên điều cường giả tới bắt, ngược lại chính là bọn hắn trốn không thoát được.”
“Nếu như không giải được, vậy chỉ cần chờ bọn hắn ngoan ngoãn đến thành Lôi Đế là được.”
Trong mắt của Thủy Tĩnh thản nhiên như thế, chắc chắn nói:
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của ta.”
Nghe xong lời nói của Thủy Tĩnh, trong lòng Lôi Kiêu ngưỡng mộ không gì sánh được nói:
“Vẫn là Thủy Tĩnh công tử bố cục sâu xa, lo lắng chu đáo… Bằng không Lôi Kiêu xúc động, e rằng thực sự đã phá hỏng chuyện lớn rồi.”
Nói xong hắn ta lại nói:
“Đáng tiếc hôm nay mới biết được thì ra huyết mạch tiên dân chính là hạt giống tốt nhất của con đường Ký Sinh… Năm đó đã từng có không ít dư nghiệt tiên dân tấn công Đế Đình Lôi Đạo chúng ta…”
Thủy Tĩnh nói: “Bọn hắn ở đâu? Có còn sống hay không?”
Lôi Kiêu lắc đầu nói:
“Đã giết chết toàn bộ, toàn thân của bọn hắn đều là báu vật tốt, ngũ tạng lục phủ dùng để nuôi nấng Lôi Điểu, da người làm thành trống trận, xương tạo thành bậc thang, chỉ còn lại có đầu vẫn còn treo ở bên trong Tịnh Thổ Lôi Đạo, dùng để trừng trị.”
Thủy Tĩnh cũng thở dài yếu ớt nói:
“Thực sự đáng tiếc.”
“Đúng rồi, Thủy Tĩnh công tử, Pháp Côn Bằng của ngài… Thực sự rất đáng sợ.”
Lôi Kiêu khen ngợi từ tận đáy lòng.
Thủy Tĩnh mỉm cười nói:
“Pháp Côn Bằng này cũng là lấy đi từ trên người của đám tiên dân… Xương nấu canh có thể lấy đi ký hiệu thần thông của bọn hắn…”
Lôi Kiêu nghe vậy thì ngẩn người, vỗ đầu một cái nói:
“Ngươi vừa nói như vậy… Thực sự đáng tiếc… Lúc nào quay trở về ta phá bỏ bậc thang làm bằng xương, mang đi nấu canh thì còn kịp hay không?”
Thủy Tĩnh nói:
“Không tươi nữa rồi, những ký hiệu thiên phú thần thông kia… Đã thất lạc từ lâu.”
Nghe vậy Lôi Kiêu lập tức ảo não.
Tuy nhiên hắn ta lại nghĩ… Vẫn còn có cơ hội, dù sao bên trong thành Biên Lôi vẫn còn có rất nhiều tiên dân.

Phạm gia.
“Cái gì? Tổ tiên? Sư phụ tổ tiên?”
Phạm Thanh Vân cùng Phạm Trường Thọ đều vừa sợ vừa ngây người.
“Tổ tiên mà con nói chính là vị tổ tiên đầu tiên?”
Phạm Thanh Vân hỏi.
Phạm Phách Minh nhắm mắt nói:
“Đúng vậy… Chính là một vị ở bên trong mười hai vị tổ tiên tiên dân.”
Nghe vậy Phạm Thanh Vân cùng Phạm Trường Thọ càng chấn động hơn.
“Ngươi xác định?”
Phạm Trường Thọ nói:
“Nói như vậy… Ngươi đã gặp được một đạo thân cuối cùng của bọn họ? Như vậy còn sư phụ của bọn họ là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận