Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2504: Mặc Giả 2

“Đừng xem nữa, người ở bên phía cánh cửa đến rồi.”
Tồn tại ở bên trên ngai vàng hắc ám tiếp tục lên tiếng nói:
“Mau đi quỳ chào đón đi.”
Hắc Linh nói:
“Nói bậy…”
Thế nhưng còn chưa nói dứt lời, dường như Hắc Linh cũng đã nhận ra cái gì đó, nhất thời biến sắc khiếp sợ nói:
“Làm sao ngươi biết được?”
Tồn tại ở bên trên ngai vàng hắc ám không có liên hệ cùng với cánh cửa, thế nhưng lại có thể nhận ra trước cả hắn ta.
Lẽ nào ngay cả tồn tại ở bên trong cánh cửa, tồn tại ở bên trên ngai vàng hắc ám cũng có thể nhận biết được hay sao?
Chuyện này quá đáng sợ.
Nhưng Hắc Linh không có suy nghĩ nhiều, đôi mắt bí mật màu đen bỗng nhiên biến mất khỏi không gian hắc ám này.
“Thú vị.”
Tồn tại ở bên trên ngai vàng hắc ám chỉ nhỏ giọng nói một câu.

Hắc Linh vội vàng chạy đi, không bao lâu cuối cùng hắn ta cũng đã đi tới phía trước cánh cửa đen nhánh kia.
Bí lực đang lưu chuyển ở bên trên cánh cửa, giống như nối liền với một thế giới thần bí.
“Hắc Linh cung nghênh các vị đại nhân.”
Hắc Linh hoá thành một hình nhân khói đen quỳ trên mặt đất, trên mặt là vẻ cung kính không gì sánh được.
Cuối cùng cánh cửa kia cũng hoàn toàn mở ra, giờ khắc này, Hắc Linh theo bản năng muốn ngẩng đầu, hết sức thành kính nhìn về phía thế giới ở phía sau cánh cửa kia.
Thế nhưng hắn ta chỉ có thể nhìn thấy được một mảnh bóng tối vô tận.
Mảnh hắc ám của Hắc Linh được thế giới Cấm Kỵ coi là đầu nguồn hắc ám, nhưng bây giờ Hắc Linh chợt sinh ra một loại cảm giác sợ run, dường như chính mình đang quan sát một thế giới không thể quan sát được.
“Không…”
Hắn ta cuống quít dập đầu, hết sức kinh khủng, trong lòng sinh ra sự sợ hãi vô tận.
Nhưng chỉ một khắc sau đó, hắn ta bỗng nhiên cảm giác toàn bộ tất cả suy nghĩ ở trong lòng đều bỗng nhiên trở nên im lặng, không muốn kêu rên, không muốn sợ hãi, không hiểu sao lại có một sự yên lặng khó tả.
Hắn ta ngẩng đầu theo bản năng, chỉ thấy cánh cửa đã đóng lại, mà ở trước cửa có một số tồn tại.
Người dẫn đầu chính là một thanh niên, dáng vẻ như tăng lữ, thế nhưng tuyệt đối không phải.
Trên cổ của hắn ta có đeo một chuỗi tràng hạt màu đen, trên tay trái cũng có.
Ở phía sau hắn ta, một đám tồn tại mang dáng vẻ khác nhau, thế nhưng đều cực kỳ kính sợ đối với vị thanh niên này.
Hắc Linh chăm chú quan sát vị thanh niên kia, dường như bản thân đang quan sát một mảnh đại dương trầm mặc, một mảnh không gian mênh mông im ắng.
Thanh niên kia mỉm cười.
Hắc Linh đứng dậy theo bản năng.
“Khởi bẩm đại nhân, từ khi những vị Cố Tổ Hắc Ám lấy được một chiếc đèn Khởi Nguyên, tiểu nhân vẫn một mực tìm kiếm tung tích của những chiếc đèn Khởi Nguyên còn lại, hiện nay đến xem đã có manh mối, có một chiếc đang ở U Châu…”
Thanh niên kia không có đặt câu hỏi, thế nhưng Hắc Linh cũng đã lên tiếng theo bản năng.
Nói xong hắn ta mới cảm giác hết sức kinh ngạc, lẽ nào hắn ta đang bị khống chế hay sao? Không, rõ ràng không có.
Hắn ta càng cảm thấy kính nể người này hơn.
“Gần đây vị ở bên trên ngai vàng hắc ám kia vẫn một mực ngủ, mặc kệ những chuyện khác… Mời các vị đại nhân đi theo ta.”
Hắc Linh giơ tay, trong lòng của hắn ta thanh tỉnh không gì sánh được, thế nhưng lại xuất hiện sự nghi hoặc.
Rõ ràng mấy vị đại nhân này không hề nói một chữ nào, thế nhưng dường như hắn ta có thể nghe thấy được vố số từ ngữ không thể nói ra lời.
Đây chính là uy áp của cường giả chân chính hay sao?
Lúc này hắn ta bắt đầu dẫn đường.
Không bao lâu, Hắc Linh dẫn những tồn tại này đi từ cánh cửa đến mảnh thời không tối tăm.
Vương toạ hắc ám đen nhánh đứng sừng sững ở bên trong một đống xương cốt.
Đến đây, Hắc Linh chỉ về phía ngai vàng hắc ám nói:
“Hắn chính là…”
Nhưng vừa mới dứt lời, hắn lập tức trầm mặc, không có cách nào nói ra một câu nào nữa.
Thanh niên kia đi về phía vương toạ hắc ám, sau đó hắn ta bỗng nhiên cúi đầu thi lễ một cái về phía vương toạ.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Hắc Linh rung động mạnh mẽ nhấc lên sóng to gió lớn ngập trời.
Tại sao lại như thế này…
Cường giả mạnh mẽ đi ra từ bên trong bóng tối, cường đại đến mức hắn ta không có cách nào phỏng đoán được cấp bậc, kết quả, chuyện thứ nhất khi xuất hiện ở trong thế giới này lại là…
Bái tồn tại ở bên trên ngai vàng?
Hít hà!
Giờ khắc này Hắc Linh sợ hãi, trong lòng rung động.
Nhiều năm tháng trôi qua như vậy, rốt cuộc hắn ta đang ở chung cùng với tồn tại bậc nào…
Cho dù đã biết đối phương rất đặc biệt, thế nhưng hắn ta cũng chỉ coi đối phương là một vị cường giả, hơn nữa nếu như đối phương đã bị hắc ám ăn mòn thì có thể mạnh được đến mức nào cơ chứ? Lúc trước hắn ta kiêng kỵ, nhưng cũng không hề sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận