Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2620: Vô Thủy Vô Chung 2

Lý Phàm hỏi, hắn rất ngoài ý muốn, hắn nhớ kỹ hình như ba người Hắc Bạch, Hỏa Linh Nhi, Mộc Uyển Thanh hình như đều không phải chung một nhóm… Xem ra là hợp ở một chỗ rồi.
Hắc Bạch gật đầu nói:
“Vạn sự như ý.”
Bốn chữ đã nói lên tất cả.
“Ngày hôm nay Hắc Bạch đến đây bởi vì phát hiện ra một số sự việc có liên quan đến hai vị đồ đệ của ngài…”
Lúc này hắn lấy ra sợi tóc dính máu, tờ giấy Tuyên Thành cùng với cái huyết phù kia.
“Tử Lăng sư tỷ?”
Tô Bạch Thiển nhất thời khẩn trương lên tiếng.
“Lâm sư đệ.”
Mấy người Ngô Đại Đức cũng ngạc nhiên.
Lý Phàm thấy thế liền cầm lấy, khẽ nhíu mày.
Lẽ nào hai người đệ tử này gặp phải nguy hiểm sao?
“Vậy ấy chắc hẳn đến từ châu Thái âm cùng châu Thái Dương.”
Hắc Bạch lên tiếng nói:
“Gần đây hai châu này có biến, nhưng chắc hẳn Tử Lăng cô nương cùng với Lâm công tử đều không có nguy hiểm gì, ta đã phái người đi điều tra rồi.”
Hắc Bạch cũng có biết một hai đối với con đường Sáng Thế, hôm nay khi Thánh Cảnh Côn Luân vừa mới mở ra, cho dù bị hắc ám hãm hại thì nguy hiểm chân chính vẫn còn chưa có xuất hiện.
Lý Phàm nghe vậy cũng yên tâm hơn một chút, hơn nữa nếu như Hắc Bạch đã phái người đi tìm, như vậy thì hiện tại hắn lo lắng cũng không làm nên chuyện gì.
Ngày hôm nay sắc trời đã tối… Ngày mai lại để cho mấy người Đại Đức đi ra ngoài một chuyến.
Lý Phàm quyết đoán nói.
“Phiền phức rồi.”
Hắn cảm tạ với Hắc Bạch.
Hắc Bạch nói:
“Hắc Bạch nhận được đại ân chỉ điểm của tiền bối, chuyện này cũng chỉ là tiện tay mà thôi, sao dám nói là phiền phức.”
Lý Phàm không khỏi mỉm cười nói:
“Nhân dịp còn chưa tới giờ ăn cơm tối, ta và ngươi đánh một trận cờ thế nào?”
Sau khi Vân Khê cùng với Giang Ly đều rời đi, đã lâu rồi Lý Phàm không có chơi cờ, hôm nay nhìn thấy Hắc Bạch đến đây, hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú rồi.
Quan trọng là hôm nay nhận được đại ân của Hắc Bạch, Lý Phàm biết hắn từng say mê kỳ đạo, cũng có thể nói là một cao thủ kỳ đạo hiếm thấy, nhưng thực ra bên trong kỳ đạo vẫn còn có rất nhiều thứ chưa từng được hoàn thiện.
Đánh cờ một trận có thể giúp hắn hoàn thiện một hai, coi như là một phần đáp lễ.
Hắc Bạch gật đầu nói:
“Tốt.”
Lúc này hai người chuẩn bị bàn cờ.
Hắc Bạch bắt đầu trước.
Hai người ngươi tới ta đi, rất nhanh đã đánh được hơn mười nước cờ, hình thức ban đầu của kỳ lộ đã dần dần thành hình.
“Tốt, tốt.”
Lý Phàm tán thưởng lên tiếng, ngày hôm nay kỳ đạo của Hắc Bạch đã hơn xa năm đó.
Bàn cờ của hắn đã nối liền thành một mạch, nhìn qua sinh sôi không ngừng, rất giống với Luân Hồi.
“Tiền bối, làm thế nào để Kỳ Đạo lại có thể trường tồn không bị ngăn chặn?”
Hắc Bạch đặt câu hỏi.
Kiếp trước hắn đã từng tu luyện đại đạo Luân Hồi, chỉ thiếu một chút nữa là có thể chạm được đến Vô Thượng.
Nhưng cuối cùng vẫn thiếu một bước.
Lý Phàm nói:
“Đại thế biến hóa, kỳ lộ lặp qua lặp lại, muốn chạm được đến đại đạo không bị ngăn chặn đương nhiên là chuyện có thể… Nhưng không bị ngăn chặn, vẫn có thể phá được như trước, vẫn có dấu vết để lần theo.”
Hắc Bạch nghe vậy, trong lòng rung động.
Luân Hồi chính là một đại đạo Vô Thượng, tu đến cảnh giới Vô Thượng được xưng là “Vô Chỉ”.
Nhưng Lý tiền bối lại nói… Vô Chỉ, vẫn có thể phá được, vẫn có dấu vết để lần theo.
Cũng không phải là đại đạo vô địch…
Như vậy cho dù ở kiếp này hắn có chứng đạo Vô Thượng thì lại có thể như thế nào?
Lý Phàm nói tiếp:
“Luân Hồi muốn tiến thêm một bước, từ khởi điểm tu Vô Thủy, khi tới hạn tu Vô Chung… Vô Thủy Vô Chung, quay đầu không dấu vết, sinh tử không có vết tích.”
Hắn mỉm cười nói:
“Đây cũng là điểm cuối cùng của kỳ đạo rồi.”
Điểm cuối cùng của Kỳ Đạo… Vô Thủy Vô Chung.
Trong lòng của Hắc Bạch rung động, giờ khắc này, hắn rõ ràng cảm giác được cánh cửa cuối cùng của con đường Luân Hồi đều đã bị đôi câu vài lời của Lý Phàm đẩy ra rồi, hơn nữa còn dẫn dắt cho hắn nhìn thấy được phong cảnh càng xa xôi hơn ở phía sau cánh cửa.
Vô Thủy Vô Chung, điểm cuối của Kỳ Đạo… Tất nhiên hắn cũng biết điểm cuối cùng của kỳ đạo mà Lý tiền bối nói, trên thực tế, đó chỉ là tu hành đến cuối cùng chân chính.
“Vô Thủy Vô Chung, trước Vô Thượng nửa bước…”
Hắn đã hiểu ra con đường của mình.
Từng bước tu hành Luân Hồi có thể đạt được đến cảnh giới không thể bị ngăn chặn, đồng dạng có thể chứng nhận được Vô Thượng.
“Hắc Bạch thụ giáo.”
Hắc Bạch đứng dậy hành đại lễ.
Sau bữa ăn tối.
Hắc Bạch, Hoả Linh Nhi, Mộc Uyển Thanh đã rời khỏi.
Hôm nay con đường sáng thế cùng với Luân Hồi Bí Giới đã dẫn đến sự quan tâm của tất cả mọi người trong thiên hạ, hơn nữa hai người Mộ Thiên Ngưng cùng với Võ Tiểu Côn đã đi tới châu Thái âm từ trước, cho nên bọn họ tất nhiên cũng phải lập tức khởi hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận