Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2224: Hết khổ 2

Hiện tại toàn bộ cơ thể, ngoại trừ cái đầu vẫn còn là của hắn ta, không có một khối xương cốt hay một miếng thịt nào nghe lời của hắn ta.
Thậm chí nếu như hắn ta dám bất kính với Ngao Vô Song thì còn có thể bị đánh.
DCM…
Điên rồi, trực tiếp muốn phát điên rồi.
Bây giờ ngay cả tổ chức của mình cũng bị Ngao Vô Song chiếm đoạt?
Nhịn không được, nhịn không được.
Hắn ta vô cùng tức giận, sau đó bắt mãnh liệt tát vào miệng của mình.
“Ngao đại ca, hôm nay Cấm Chủ đã bị khống chế, theo ý của ta, không bằng ngươi cứ ở sau màn, khống chế Cấm Chủ lấy được thiên hạ…”
“Cứ như vậy, nếu như bên phía biển sương mù xám kia qua đây, chúng ta cũng có thể ẩn giấu trong một khoảng thời gian ngắn…”
Tống Kỷ Viễn lập mưu cho Ngao Vô Song.
Thực ra ở trong lòng của hắn ta vẫn còn có một chút lo lắng.
Bởi vì ở phía sau Thám Cấm Giả cùng với bên phía biển sương mù xám có ngàn vạn tầng quan hệ, nếu như Ngao Vô Song trực tiếp lộ mặt, rất nhanh sẽ bị biển sương mù xám bên kia phát hiện, đến lúc đó e rằng sẽ khó đối phó.
Không bằng tiếp tục để Ngao Vô Song diễn, biểu hiện ra Cấm Chủ là một con rối, Ngao Vô Song khống chế ở phía sau màn.
Ngao Vô Song vừa nghe cũng liên tục gật đầu, như thế tốt lắm.
Nói không chừng… Còn có thể lừa gạt được một ít xương cốt Cấm Chủ nào đó ở bên phía biển sương mù xám.
Đồng thời hắn ta cũng không khỏi nghĩ, Tống Kỷ Viễn này… Thật là tốt, còn rất lo lắng chu đáo.
Lập tức hắn ta nhìn về phía Cấm Chủ, hai mắt phát sáng.
Cấm Chủ nhất thời có chút luống cuống nói:
“Ngươi muốn làm cái gì?”
“Ta cảnh cáo ngươi… Ngươi không nên làm bậy, ta sẽ không khuất phục.”
Mặc dù bị đánh rất nhiều bạt tai, thế nhưng trong mắt của hắn ta vẫn hiện lên vẻ kiên định phi thường.
Thân làm đệ nhất hùng chủ, ý chí của hắn ta còn cứng hơn cả sắp thép.
“Cho dù ngươi có giết chết ta, ta cũng không có khả năng khuất phục trước tên cẩu tặc nhà ngươi.”
Hắn ta cắn răng tức giận mắng, sau đó lại tát mạnh vào mặt của mình, bây giờ hai cái má cũng đã sưng húp như cái đầu heo rồi.
Ngao Vô Song cũng lắc đầu nói:
“Giết ngươi làm gì… Không có ý nghĩa.”
“Ngươi… Ừm… Biểu diễn cái đó cho bổn đại gia xem đi… Cởi quần áo múa thoát y đi.”
Cấm Chủ ngẩn người, tức giận nói:
“Ngươi dám mơ tưởng?”
Còn chưa nói dứt lời, cả người của hắn ta đã lắc eo chuẩn bị múa may, hơn nữa còn cởi quần áo ra…
Trong tay của Ngao Vô Song đã xuất hiện một khối thuỷ tinh ghi chép lại kỹ thuật nhảy múa yêu dã của Cấm Chủ.
“A… Ngươi quá đáng… Ngươi quá đáng!”
Cấm Chủ vừa nhảy vừa hét to, âm thanh của hắn ta cũng bắt đầu trở nên run rẩy.
“Quá đáng?”
Ngao Vô Song nói:
“Chuyện quá đáng hơn vẫn còn ở phía sau.”
Hắn ta vừa suy nghĩ.
Cấm Chủ lập tức nằm xuống, vỗ vỗ cái mông.
Tư thế xấu hổ này nhất thời khiến cho Cấm Chủ sợ hãi nói:
“Ngươi… Ngươi muốn làm cái gì?”
Bên cạnh Tống Kỷ Viễn vừa nhìn đã hiểu ra, nhìn về phía Huy Hạ nói:
“Đi.”
Hai mắt Huy Hạ trợn tròn…
Này… Muốn để cho lão ta…
Thế nhưng lão ta do dự một chút, căn bản không dám phản kháng, đã đi về phía Cấm Chủ.
Ở trước mặt sự đe doạ về tính mạng, chỉ có thể tiến lên mà thôi.
“Cấm Chủ… Ngài kiên nhẫn một chút, ta, ta rất nhẹ nhàng.”
Huy Hạ cũng lên tiếng.
“Không… Không nên… Không nên…”
Giờ khắc này trong lòng Cấm Chủ hoàn toàn đóng băng, hắn ta luống cuống, một loại sợ hãi sâu sắc hoàn toàn phá vỡ tất cả sự kiêu ngạo của hắn ta.
Khi hắn ta nhìn thấy Huy Hạ đã bắt đầu cởi quần áo, mồ hôi của hắn ta tuôn ra như mưa, nói:
“Ta ta phục rồi, ta đầu hàng, đại ca, cho ta một cơ hội… Không nên…”
Hắn ta kêu thảm thiết.
Đây thực sự còn đáng sợ hơn so với chuyện giết chết hắn ta.
Mà Ngao Vô Song nhìn thấy thế khoé miệng lộ ra vẻ mỉm cười nói:
“Từ nay về sau, nếu như ngươi dám nói lung tung… Tất cả những thứ ở bên trong khối thuỷ tinh này sẽ truyền khắp biển sương mù xám.”
“Hiểu không?”
Cấm Chủ nhìn Ngao Vô Song, mi mắt run rẩy, trong mắt vô cùng sợ hãi, giống như đang nhìn thấy ma quỷ, nói:
“Hiểu… Đã hiểu…”
“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đại ca của ta, ta nghe lời của ngươi, ta sẽ nghe lời của ngươi.”
Ngao Vô Song lộ ra nụ cười hài lòng.

Rất nhanh.
Toàn bộ những ký hiệu, đại trận ở trong đại điện đã bị giải trừ.
Cấm Chủ ngồi đàng hoàng ở bên trên ghế cao, khí chất bất phàm, giống như một vị vương giả.
Mà ở hai bên trái phải của hắn ta chính là hai người Tống Kỷ Viễn và Huy Hạ.
Ngao Vô Song thì ẩn náu ở trong đám người.
Đây là do hắn ta chủ động yêu cầu, dù sao, càng bí mật càng tốt.
“Cấm Chủ phục sinh.”
“Tống Kỷ Viễn có công huân cao, được đề bạt làm đại trưởng lão.”
Tin tức này truyền khắp toàn bộ tổ chức Thám Cấm Giả.
Ngay lập tức toàn bộ tổ chức Thám Cấm Giả đều rung động, tất cả cường giả đều mừng rỡ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận