Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2162: Người nào ở trong ảo cảnh?

“Vì sự sống của người trong tốc… Ta chỉ có thể làm như vậy.”
“Nhưng nàng cũng vô tội mà…”
Nội tâm nàng đang đấu tranh.
“Thôi, thôi, ngươi uống Bất Tử đan này đi…”
Cuối cùng, nàng lấy ra một viên thuốc.
Bất Tử đan!
Đây là đan dược quý báu nhất của Tiên Cổ Di Tộc, từ xưa đến nay chỉ có ba viên.
Đây là một viên cuối cùng, nếu uống vào trong lúc nguy cấp thì có thể sống tiếp, vô cùng trân quý.
Nàng lại không chút do dự, chỉ trong nháy mắt, đan dược kia đã bay đến bên trong ảo cảnh, rơi vào trong tay Tô Bạch Thiển.
Nàng dẫn dắt Tô Bạch Thiển uống đan dược kia vào.
“Có thể làm ta đã làm… Tất cả hãy xem chính tạo hóa của ngươi.”
Nàng lầm bầm.
Bất Tử đan hoàn toàn bất phàm, nhưng đối mặt với thân độc của độc thi thì có tác dụng gì không?
Nàng không biết được, không nắm chắc.
Nhưng làm được như vậy, không hiểu sao trong nội tâm nàng lại cảm thấy hơi tốt.
Có lẽ là đền bù sự thua thiệt đi.
Nàng tiếp tục đăm chiêu.
Cuối cùng, nàng nhìn thấy Tô Bạch Thiển ngã xuống.
Trên người Tô Bạch Thiển đã bị khí độc vô hình che kín.
Mà giờ khắc này, độc thi lại trở nên thuần túy không có việc gì, không dính một hạt bụi!
Độc dược khiến cả người nàng là độc, nhưng cũng có thể giúp nàng duy trì thân thể thuần túy, cho dù là sương xám cũng không thể ăn mòn nàng.
Đây là dược thai tuyệt vời mà Tiêu Đốc Tịnh muốn.
Tiêu Đốc Tịnh nhìn Tô Bạch Thiển ngã xuống, thở dài một cái, nói: “Bất Tử đan không giữ được tính mạng của người, xin lỗi…”
Sau đó, nàng phất phất tay.
Đạo Thai hoàn mỹ kia lập tức đi ra từ trong ảo cảnh, đi từng bước một tới trước mặt nàng.
“Ta dùng thân làm lô, đã luyện thành một lò dược khí tinh túy, hiện tại nên dùng dược thai tốt nhất nuôi dưỡng…”
Tiêu Đốc Tịnh mở miệng, nàng đưa tay ra.
Tà thi Dược Tôn đứng đối diện với nàng cũng giơ tay lên.
Lòng bàn tay kề lòng bàn tay.
Lập tức, trong lòng bàn tay của hai bên đều đang trao đổi hơi thở.
“Ừm?”
Bỗng nhiên, Tiêu Đốc Tịnh cảm giác được có gì đó không đúng, sao trong thân thể của tà thi Dược Tôn lại có một luồng hơi thở truyền tới, giống như là…
Nhưng một ít thư thái này cũng không duy trì được bao lâu.
Rất nhanh nang đã đắm chìm trong vui sướng.
“Người trong tộc ta sắp được cứu vớt…”
“Ta sẽ phân phối thuốc giải chế được cho bọn hắn…”
“Ta sẽ dẫn dắt bọn hắn tìm kiếm được Tiên Giới trước kia, trở về quê cũ…”
Trong mắt Tiêu Đốc Tịnh lộ vẻ cuồng nhiệt.
Nàng giống như nhìn thấy những người trong tộc kia phát bệnh mà rơi vào tĩnh lặng, từ trong mộ đi ra, trên mặt bọn họ mang theo ý cười với mình, tìm kiếm hướng đi vừa xuất hiện của tiên quang cấm kỵ, thấy được một phương thế giới cấm kỵ vô cùng mênh mông…
Sau đó, các nàng bước lên trở lại đường đi với nhau.
Giờ khắc này, Tiêu Đốc Tịnh cười, nàng cười đến vui vẻ như thế, tươi đẹp như thế.
Giấc mộng đã được thực hiện.
Sau đó.
Bịch.
Nàng bỗng nhiên ngã xuống.
Cũng chính là giờ khắc này.
Ảo cảnh bao phủ toàn bộ bức tranh nhợt nhạt bỗng nhiên đều biến mất.
“A… Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?”
“Sư nương đâu, sư nương ngươi đi như thế nào… Ta còn không có đủ…”
“Vương tọa của ta… Vương tọa của ta!”
Tất cả mọi người trong sân đều thẫn thờ, vô cùng mờ mịt nhìn xung quanh.
“Lăng sư đệ… A, ngươi không phải Lăng Tề Sơn sư đệ!”
Hàn Như Nguỵ đang lôi kéo tay Thiên sư tổ, chuẩn bị anh anh em em, kết quả, giờ phút này nhìn Thiên sư tổ cũng bị dọa đến vội vàng nhảy ra thật xa!
“Hoa Hoa… A, làm sao thúi như vậy?”
Mà một bên khác, phản ứng của Kim Bích Phong lại trực tiếp run rẩy.
Bà ta phát hiện thế mà mình đang ôm cái chân thúi, lại còn mạnh mẽ liếm hai lần.
Nhìn kỹ, cái chân thúi này lại là…
Tên mập chết bầm kia!
“Không!”
Tâm trạng của Kim Bích Phong lập tức suy sụp, nổ tung, bà ta cảm thấy cổ họng hơi ngứa, trực tiếp nôn ra!
“Oẹ!”
Cả dạ dày của bà ta đều muốn đảo lộn.
Mà Ngô Đại Đức đang ngủ say giờ phút này bỗng nhiên tỉnh lại, bị hù dọa nói: “Ôi không, ngươi là bà già đáng chết không có ý thức công cộng, ngươi lăn đi chỗ khác mà nôn!”
Hắn vội vàng tránh ra, một bên cầm giày của mình đi vào, một bên hùng hùng hổ hổ nói: “Tiên sư nó, người nào ác như vậy, cởi giày của ta, còn liếm gan bàn chân của ta… Độc ác!”
Mà nghe lời này, Kim Bích Phong càng nôn nghiêm trọng hơn, phun hết nước chua ra, nước mắt cũng chảy xuống.

“Ừm?”
Lâm Cửu Chính cũng hơi mê mang, nói: “Ảo cảnh?”
Hắn vội vàng giương mắt tìm kiếm bóng dáng Tô Bạch Thiển.
Ngay sau đó, cuối cùng hắn cũng thấy được.
Chỉ thấy vẻ mặt Tô Bạch Thiển lạnh nhạt, đứng sừng sững tại chỗ, không động đậy chút nào.
Trong ngực nàng lại có thêm một sinh linh nhỏ màu trắng.
Đương nhiên đó là hồ ly nhỏ!
Mà độc thi Dược Tôn và cường giả đáng sợ Tiên Đốc Tịnh giờ phút này lại nằm cùng một chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận