Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2444: Độ lửa vừa vặn 2

Ba người Độc Cô Ngọc Thanh bị Lôi Kiêu dẫn đi, đi thẳng về phía trước, hướng về phía thiên lao lôi đạo.
Ngoại trừ thiên cung ở bên trên bầu trời, trên mặt đất rộng lớn vẫn còn rất nhiều kiến trúc hùng vĩ, con dân của lôi đạo ra vào bên trong đó, nhân khẩu có thể lên đến một triệu.
Cuối cùng bọn họ đi tới một chân núi, ở dưới chân núi có một toà lồng giam vắng vẻ.
“Ha ha ha, bên trong thiên lao đã nhiều năm còn chưa có người bị giam giữ…”
Lôi Kiêu cười lạnh lùng, phẩy tay, mở ra cửa lớn của thiên lao, giam mấy người Độc Cô Ngọc Thanh vào bên trong.
“Nói theo một ý nghĩa nào đó, ta rất chờ mong, mong rằng xương cốt của các ngươi có thể cứng rắn hơn một chút…”
Trong mắt của Lôi Kiêu lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi.
Chỉ cần những người này không bị chọn làm Thiên Mệnh Đạo Tử, như vậy… Có thể dùng để nấu canh uống rồi.
Nói không chừng cũng có thể lấy được các loại thần thông như pháp Côn Bằng.
Nhưng ngay sau đó hắn ta lại lắc đầu, đối mặt với hình phạt Lôi Thứu, từ xưa đến nay sẽ không có người nào có thể chịu đựng được.
“Thả Lôi Thứu.”
Hắn ta vẫy vẫy tay, binh sĩ ở bên cạnh lập tức mở ra cơ quan Lôi Thứu.
“Ha ha ha, Lôi Thứu sẽ từng chút từng chút ăn sạch bổn nguyên của bọn chúng… Chậm rãi hưởng thụ đi.”
Lôi Kiêu cười lạnh lùng một tiếng, dẫn người rời khỏi đây, thiên lao chưa bao giờ có người hầu trông coi bởi vì cánh cửa lớn của Thiên lao này, đừng nói chỉ là ba tu giả cảnh giới Tức Nhưỡng, cho dù cường giả đã đi đến giai đoạn Ngũ hành tương sinh cũng không mở ra được.
Hơn nữa còn có Lôi Thứu ở đây.

Nhóm người Độc Cô Ngọc Thanh đi vào bên trong thiên lao, xung quanh u ám, vô cùng vắng vẻ, khiến bọn họ có chút hơi khó hiểu.
“Lão tổ, chúng ta nên làm như thế nào?”
Phạm Phách Minh nhìn về phía Độc Cô Ngọc Thanh.
Mà Độc Cô Ngọc Thanh lại rất lạnh nhạt nói:
“Trước hết tìm được đạo Thánh Nguyên kia đã.”
Năm đó Lôi Đế đã cướp đi Thánh Nguyên ở bên trong Tịnh Thổ của tiên dân, đó chính là nguồn gốc của Lôi Đạo, chỉ cần lấy được trước thì khoảng cách đến ngày Niết Bàn Lôi Đạo tan vỡ cũng không còn xa nữa.
Cho nên hắn mới thản nhiên bị giam giữ như vậy.
Dù sao bên trong Tịnh Thổ Lôi Đạo rốt cuộc như thế nào, hắn vẫn còn chưa hiểu hết được, trước hết tìm kiếm một chút cũng rất tốt.
“Đây là âm thanh gì?”
Bỗng nhiên Phạm Dao Dao giật mình lên tiếng.
Bọn họ nhìn về phía chỗ sâu thẳm ở bên trong cái thiên lao này, trong chỗ sâu thẳm đó lại có một cái lồng sắt to lớn.
Lồng sắt đó được đúc bằng huyền thiết màu đen, mà ở bên trong lồng sắt có một con kền kền to lớn.
Con kền kền này cao bằng một người, cả người phát ra hồ quang, mà ngay cả lông chim cũng hiện ra màu u lam.
“Lôi Thứu… Thứ này sẽ ăn tươi bổn nguyên của chúng ta?”
Phạm Phách Minh sợ hãi lên tiếng.
Mà khi Lôi Thứu từng bước đi tới gần, một luồng uy áp lôi đạo cường đại cũng theo đó mà phát ra, trong không khí vang lên tiếng lôi điện tí tách khiến cho người ta tê dại cả da đầu.
Bỗng nhiên Lôi Thứu này phát ra một tiếng kêu rên chấn động tâm thần, lực lượng lôi đạo mạnh mẽ đánh xuống, Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao lập tức cảm giác giống như bị lôi điện đánh trúng, cả người tê dại, không có cách nào nhúc nhích được.
Ngược lại, Độc Cô Ngọc Thanh tuỳ ý để lôi điện đánh ở trên người, thế nhưng hắn lại không có bất kỳ một cảm giác nào cả.
Ngay sau đó, Đạo Cảnh Địa của Phạm Phách Minh và Phạm Dao Dao đều không tự chủ được xuất hiện, chỉ thấy ở vùng đất Hư Vô bên trong Đạo Cảnh Địa của bọn họ có cát bay cuồn cuộn, giống như từng đoàn từng đoàn ngọc trai.
Đất mà bọn họ đã từng ăn ở trong thôn đều phi thường bất phàm, mỗi một hạt đều đang phát ra ánh sáng…
Lôi Thứu thấy thế, trong đôi mắt chim lập tức bắn ra sự nóng bỏng, há miệng muốn nuốt cát bay ở bên trong Đạo Cảnh Địa của hai người Phạm Phách Minh.
Một khi thực sự bị nuốt vào, hai người Phạm Phách Minh sẽ phải gánh chịu sự thống khổ không thể tưởng tượng nổi, bởi vì, vùng đất Hư Vô chính là địa phương thần bí nhất của một cái tu giả, nếu như bị xâm lấn, bị chiếm đoạt thì loại đau khổ này đủ để khiến cho tu giả đó phát điên, đây chính là Thứu Hình.
Độc Cô Ngọc Thanh thấy thế, bỗng nhiên tiến lên nói:
“Ăn cái đó rất không có ý nghĩa, đến ăn ta này…”
Nói xong Đạo Cảnh Địa của hắn bỗng nhiên hiện lên.
Chỉ thấy ở bên trong Đạo Cảnh Địa của hắn, vùng đất Hư Vô lại giống như một vũ trụ mênh mông, mà ở bên trong vũ trụ mênh mông đó có vô số ngôi sao phát ra ánh sáng rực rỡ.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lôi Thứu khẽ ngẩn người một chút, sau đó giống như là lên cơn điên, vọt về phía Đạo Cảnh Địa của Độc Cô Ngọc Thanh.
Cả người của nó đều giống như muốn đi vào bên trong Đạo Cảnh Địa của Độc Cô Ngọc Thanh rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận